Lâm Phương Oanh đầu cũng không thèm nhấc lên vùi đầu ăn, ngược lại Minh Hân và Trường An quay đầu lại nhìn Nguyễn Tuyết Vi.
" Hình... hình như cô gái kia gọi cậu kìa Hải An."
" Thế à, kệ đi." Phương Oanh nhìn cũng không thèm nhìn, cô muốn tránh tìm rắc rối nhưng Nguyễn Tuyết Vi lại không muốn buông tha cơ hội gây chuyện với cô.
Cô ả kéo theo đám hồ bằng cẩu hữu tỏ vẻ ủy khuất đi đến trước mặt Phương Oanh.
" Hải An, tại sao em lại không để ý chị?.". ????hử thách tìm t????ang gốc, géc gô -- ????????Um???????????????? ện.????n --
Lâm Phương Oanh ăn nốt miếng sườn sau đó lạnh nhạt nhìn cô ta cười mỉa: " Cô là cái thá gì mà muốn tôi để ý? Tôi chưa làm gì cô đâu mà dùng cái biểu cảm đáng thương đó, thật buồn nôn."
Sắc mặt Nguyễn Tuyết Vi chợt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn như không thể tin được cô sẽ nói ra những lời như vậy, miệng cô ta lắp bắp: " Hải An, nếu chị làm sai điều gì thì em hãy nói ra cho chị sửa... hức.... hức.... đừng nói nặng như vậy được không... hu hu.... chị biết em luôn không thích chị và mẹ...."
" Thôi chị câm mẹ mồm đi, nghe ngứa hết cả lỗ tai."
Phương Oanh ghét nhất mấy kiểu bạch liên hoa chuyên nói mấy câu trong phim ngôn tình ba xu rẻ tiền, cắt ngang lời nói của Nguyễn Tuyết Vi rồi đứng lên muốn rời đi, ai ngờ lại bị một người chặn lại.
" Triệu Hải An cậu thật quá đáng, Tuyết Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-qua-tieu-tru-oan-khi/2684837/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.