Khung cửa sổ trong suốt, chia cắt ánh sáng của vầng trăng thành nhiều phần.
Trên giường, hai thân thể quấn lấy nhau, mười ngón đan xen.
Lăng Thanh Huyền mở ra đôi mắt còn mơ màng, phát hiện mình đang nằm phía dưới.
Thiếu niên mặt mày như họa đắm chìm trong tìиɦ ɖu͙ƈ, bởi vì tiếp xúc với nàng, mồ hôi nhỏ giọt xuống người xuống.
"Thân ái."
Giọng của thiếu niên khàn khàn, mang theo tiếng thở dốc nhỏ vụn. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, dường như muốn moi tim, đưa đến trước mặt nàng.
"Ta thích nàng."
Lăng Thanh Huyền vừa hé môi, hắn đã hôn xuống, thần tốc mà tiến quân, cướp đoạt hơi thở của nàng.
Rõ ràng hắn lúc đầu còn không biết cách lấy hơi, bây giờ đã thuần thục, điêu luyện.
Lăng Thanh Huyền bị hắn hôn, nắm chặt lấy tay hắn, nghe ván giường lay động.
Nhiệt độ không những không tan đi mà còn liên tục tăng cao.
Căn phòng chẳng khác gì một lò lửa cháy đỏ.
Nóng quá.
Thật muốn uống máu của hắn.
Lăng Thanh Huyền vòng tay quanh cổ hắn, đôi môi lướt qua gò má, tiến xuống dưới. Thời điểm Dạ Mộc cúi xuống, răng nanh chui vào da thịt, dòng máu ngọt ngào tràn vào khoang miệng.
"A!"
Sau cơn đau nhè nhẹ, ngực Dạ Mộc phập phồng kịch liệt.
Không đau, ngược lại...
Ngược lại khát vọng càng tăng thêm, giống như hắn sắp tan vào thân thể nàng vậy.
Hắn căm hận Huyết tộc, nhưng hắn thích nàng, thích đến nổi quên đi chủng tộc của nàng.
Là yêu sao?
Thiếu niên chưa trải nhiều sự đời, không hiểu hết hàm nghĩa của tiếng "yêu".
Nhưng tại thời khắc này, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016082/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.