Khung cửa sổ trong suốt, chia cắt ánh sáng của vầng trăng thành nhiều phần. Trên giường, hai thân thể quấn lấy nhau, mười ngón đan xen. Lăng Thanh Huyền mở ra đôi mắt còn mơ màng, phát hiện mình đang nằm phía dưới. Thiếu niên mặt mày như họa đắm chìm trong tìиɦ ɖu͙ƈ, bởi vì tiếp xúc với nàng, mồ hôi nhỏ giọt xuống người xuống. "Thân ái." Giọng của thiếu niên khàn khàn, mang theo tiếng thở dốc nhỏ vụn. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, dường như muốn moi tim, đưa đến trước mặt nàng. "Ta thích nàng." Lăng Thanh Huyền vừa hé môi, hắn đã hôn xuống, thần tốc mà tiến quân, cướp đoạt hơi thở của nàng. Rõ ràng hắn lúc đầu còn không biết cách lấy hơi, bây giờ đã thuần thục, điêu luyện. Lăng Thanh Huyền bị hắn hôn, nắm chặt lấy tay hắn, nghe ván giường lay động. Nhiệt độ không những không tan đi mà còn liên tục tăng cao.
Căn phòng chẳng khác gì một lò lửa cháy đỏ. Nóng quá. Thật muốn uống máu của hắn. Lăng Thanh Huyền vòng tay quanh cổ hắn, đôi môi lướt qua gò má, tiến xuống dưới. Thời điểm Dạ Mộc cúi xuống, răng nanh chui vào da thịt, dòng máu ngọt ngào tràn vào khoang miệng. "A!" Sau cơn đau nhè nhẹ, ngực Dạ Mộc phập phồng kịch liệt. Không đau, ngược lại... Ngược lại khát vọng càng tăng thêm, giống như hắn sắp tan vào thân thể nàng vậy. Hắn căm hận Huyết tộc, nhưng hắn thích nàng, thích đến nổi quên đi chủng tộc của nàng. Là yêu sao? Thiếu niên chưa trải nhiều sự đời, không hiểu hết hàm nghĩa của tiếng "yêu". Nhưng tại thời khắc này, hắn muốn mình cùng nàng quấn quít đến thiên trường địa cửu. Dù cho thân xác có về với cát bụi, linh hồn vẫn mãi mãi cùng nàng dây dưa. Ngửi thấy mùi máu của chính mình, hưng phấn cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tràn ngập tâm trí, hắn tăng nhanh tốc độ, muốn nghe nàng gọi tên mình.
"Dạ Mộc." "Dạ Mộc." Từng tiếng từng tiếng mà gọi hắn, tốt nhất đem tên hắn khắc vào trong xương tủy. _______________________________________________________________________________ 【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đạt 95, giá trị hảo cảm đạt 95.】 【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất, thiết lập hiệp ước hòa bình cùng nhân loại.】 Đêm đó, sau khi các Huyết tộc "tự nguyện" ký vào hiệp ước, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng gào thét chói tai của Khải Cát Nhĩ, vội vàng chạy đến. Khí tức còn vương lại của Khải Cát Nhĩ cho thấy, mụ đã tử vong. Mà trước đó, nữ vương từng bạo phát tính tình. Liên kết lại, đại khái có thể kết luận Khải Cát Nhĩ là do nữ vương gϊếŧ. Thực lực của nữ vương đã không còn ở trình độ mà bọn họ có thể đo lường được.
Không muốn bị nữ vương để mắt tới, bọn họ thành thật đem bản sao hiệp ước trở về phân phát cho gia tộc. Còn Lợi Sâm bị trọng thương, được xe ngựa đưa về cung điện. Cửa chính đóng chặt, người hầu đều không dám mở cửa. "Nữ vương đại nhân! Ta sai rồi! Đó là thứ một nhân loại đưa cho ta. Ta tưởng thứ đó có lợi cho ngài, không ngờ..." Gã đứng bên ngoài kêu gào một hồi lâu, Dạ Mộc đứng dậy, nhìn Lăng Thanh Huyền đang ngủ say bên cạnh, mặc quần áo rồi xuống lầu, bảo người hầu mở cửa. Lợi Sâm còn tưởng Lăng Thanh Huyền tha thứ cho gã, nụ cười rạng rỡ vừa cong được một nửa đã cứng đơ lại. "Tại sao lại là ngươi? Nữ vương đâu?" Lợi Sâm trừng mắt nhìn hắn. Thiếu niên mặc sơ mi trắng loang lổ vết máu. Mất máu quá nhiều làm màu môi hắn trở nên tái nhợt. Hắn nhàn nhạt cười, như một đóa tường vi trong mưa: "Ở trên giường của ta." Khuôn mặt Lợi Sâm run rẩy, nghĩ đến việc mình thay người may áo cưới, ghen tị đến sắp phát điên. "Nhân loại, ta phải gϊếŧ ngươi!" Gã nhe răng nanh, vừa há miệng đã nghe 'Đoàng' một tiếng. Viên đạn bạc bắn trúng tim, gã ngã ngửa ra sau, nện trên mặt đất, bụi đất bay lên. Thiếu niên đầy tao nhã mà cất súng, lấy ra một cây cọc gỗ, chậm rãi bước về phía gã. "Sau này, ngươi không cần xuất hiện trước mặt nàng nữa." 'Phập!' Dạ Mộc thuần thục đâm cọc gỗ xuống. Gương mặt điển trai của Lợi Sâm trong nháy mắt xám trắng lại, làn da cũng như vỏ cây khô, mất đi huyết sắc cùng ánh sáng. Thiếu niên mặt không biểu tình, trơ mắt nhìn gã biến thành một bộ thây khô, sau đó kéo gã xuống tầng hầm, đặt chung với những người hầu lúc trước. Đợi đến khi tìm được thời cơ sẽ đem bọn hắn thiêu hủy cùng nhau. Cho dù nơi này đã bị Lăng Thanh Huyền phát hiện, Dạ Mộc vẫn không hề lo lắng. Dù sao từ trước đến giờ, nàng chưa từng ngăn cản hắn. Được một người tín nhiệm và che chở như thế, ánh sáng duy nhất trong lòng Dạ Mộc, chỉ có nàng. Lông mi khẽ run, Lăng Thanh Huyền nghe thấy tiếng súng bên ngoài, thấy thiếu niến trên giường đã đi đâu mất, đại khái cũng biết hắn đi làm gì. 【 Ký chủ, bây giờ ngươi không thèm ngăn nhân vật phản diện làm việc xấu nữa à? 】 Không phải là các ngươi đòi giá trị hắc hóa và độ hảo cảm bằng nhau à? Không ngăn cản, cứ tùy hắn đi. Hơn nữa, bé con cũng đâu phải làm việc xấu. Lợi Sâm bất kính với bổn tọa, đáng bị trừng phạt. 【Ờ... Ký chủ, ngươi có phát hiện không? Ngươi đang bênh vực nhân vật phản diện á!】 Không thì bênh vực ngươi à? Có phải nữ chính cũng ở trong lâu đài của Khải Cát Nhĩ không? Ngươi biết mà không báo? Lúc rời đi, nàng phát hiện được khí tức của Ngả Lỵ. Lợi Sâm bình thường cũng không to gan như vậy, thuốc kia cũng chuyên dùng để đối phó Huyết tộc. Hẳn là Ngả Lỵ cho gã. Còn biện pháp lợi dụng nhân loại dụ bắt Dạ Mộc đi, cũng có khả năng là do Ngả Lỵ gợi ý cho Khải Cát Nhĩ. Tóm lại, quý tộc mà Ngả Lỵ tìm làm chỗ dựa là Khải Cát Nhĩ. Huyết tộc chuyển đổi Dạ Mộc trong cốt truyện gốc cũng chính là mụ ta. Hiện giờ nàng giải quyết đi cái tai họa ngầm này, tỉ lệ Dạ Mộc biến thành Huyết tộc sẽ bị thu nhỏ. Còn lại nữ chính Ngả Lỵ. Phiền phức. Đúng ra thời điểm phát hiện ra khí tức của ả, lập tức ra tay đắp cho ả cái chiếu. Tay nắm cửa chuyển động, thiếu niên đã tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái đi vào. Hắn nhìn về phía người đang ngồi trên giường nhìn mình không chớp mắt, dời tầm mắt. "Sao đã dậy rồi?" Bé con rõ ràng đang chột dạ, không dám nhìn thẳng vào nàng. "Ngươi nổ súng với Lợi Sâm?" Lăng Thanh Huyền đi thẳng vào vấn đề. Dạ Mộc đóng cửa, khóa lại. Hắn cúi thấp đầu, đi đến trước mặt Lăng Thanh Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Nàng trách ta sao?" Lợi Sâm là quản gia của nàng, hắn chưa trưng cầu ý kiến của nàng mà đã động thủ. Hẳn là nàng sẽ oán trách hắn. Lăng Thanh Huyền nhích vào trong, nói: "Lại đây ngủ." Nàng trực tiếp lướt qua vấn đề này, Dạ Mộc cẩn thận tiến lên, cởi y phục ra, chui vào trong chăn, ôm lấy nàng. "Ta đả thương quản gia của nàng. Không giận sao?" Có chịu ngủ hay không đây? Nửa đêm nửa hôm, ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy?! Lăng Thanh Huyền ôm lấy hắn, nói: "Chỉ cần ngươi đừng làm bản thân bị thương là được." "Chỉ như vậy?" "Ừ." Thiếu niên vùi đầu, cười nói: "Muốn cắn ta không?' Lăng Thanh Huyền sửng sốt. Bé con này bị cắn đến nghiện rồi à? Dạ Mộc nhìn ra nghi hoặc của nàng, vuốt ve mái tóc trắng bạc: "Lúc trước ta không cho nàng cắn, nàng chịu đói rất lâu. Ta biết." Thức ăn của Huyết tộc chính là máu tươi. Giống như nhân loại ăn cơm vậy. Nhân loại lâu ngày không ăn cơm, sẽ chết đói. Thời gian dài không hút máu, Huyết tộc cũng chống đỡ không nổi. Hắn bắt nàng chịu đói lâu như vậy, hẳn là phải đền bù. "Ha." Lăng Thanh Huyền chỉ cười lạnh. Biết bổn tọa đói bụng, lúc trước ngươi còn ngại ngùng. Xì, lòng dạ đàn ông! "Thế nên, từ nay về sau, bất cứ lúc nào nàng muốn cắn ta, cứ tùy ý." Thân thể vừa tắm rửa xong xích lại gần, hương thơm lan tỏa. Lăng Thanh Huyền đẩy hắn ra. "Ngươi muốn bị ta hút khô sao?" Ngươi có muốn đi soi gương trước không? Sắc mặt trắng như tờ giấy. Bé con nhà ngươi mất máu quá nhiều rồi, có biết không hả? Nếu không phải bổn tọa kịp thời thanh tỉnh, vừa rồi ngươi đã biến thành xác khô đó. Nghe Lăng Thanh Huyền nói, gương mặt trắng nõn của thiếu niên ửng đỏ lên, ậm ừ: "Nếu như nàng thật muốn hút khô ta, cũng có thể nha." ... Hình như có gì đó sai sai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]