Dạ Mộc thở gấp. Giọng nói quen thuộc làm hốc mắt hắn nóng lên.
Suýt chút nữa hắn đã bị Huyết tộc khác cắn.
Hắn cố hết sức muốn nhìn thấy người vừa tới, nhưng cơ thể bị trói chặt khiến hắn cách nào rướn người lên được.
"Lâm... Lâm Đạt." Khải Cát Nhĩ trông thấy nàng, phản ứng đầu tiên là tiến hành công kích.
Thực lực giữa hai người vốn dĩ chênh lệch rất lớn, nhưng Lăng Thanh Huyền hiện tại bị trúng thuốc, không thể phát huy toàn lực.
Huyết tộc quyết đấu, tốc độ nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ. Trong gian phòng, tiếng đao gió, mùi máu tươi không ngừng lan tràn.
Dạ Mộc nóng lòng chờ đợi. Hắn không giúp được gì, ít nhất không thể thêm phiền cho nàng.
Hắn tin tưởng Lăng Thanh Huyền có thể chiến thắng.
'Rầm!'
Một người bị ném lên giường, Dạ Mộc vội vàng nhìn qua. Lúc nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, trái tim liền thắt lại.
Người của nàng vẫn đang nóng lên, không ngừng ra mồ hôi, tóc mái ướt dán lên trán.
"Chưa gì đã gục rồi sao? Lâm Đạt, ngày tháng cáo mượn oai hùm của ngươi chấm dứt rồi."
Khải Cát Nhĩ đến vết máu bên khóe môi cũng không thèm lau.
Mụ tiến đến, vươn móng tay sắc nhọn về phía Lăng Thanh Huyền.
Thiếu nữ nằm trên giường, nhàn nhạt nói: "Màn khởi động kết thúc rồi, Khải Cát Nhĩ."
Vừa dứt lời, ngón tay Khải Cát Nhĩ xoắn lại, toàn bộ thân mình cũng bắt đầu vặn vẹo, dần phát ra tiếng xương vỡ vụn.
"Lâm... Lâm Đạt! Ả ma quỷ nhà ngươi!"
"A--- Ặc..."
Dù cho cảm giác đau đớn của Huyết tộc thấp hơn nhân loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016081/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.