Dạ Mộc thở gấp. Giọng nói quen thuộc làm hốc mắt hắn nóng lên. Suýt chút nữa hắn đã bị Huyết tộc khác cắn. Hắn cố hết sức muốn nhìn thấy người vừa tới, nhưng cơ thể bị trói chặt khiến hắn cách nào rướn người lên được. "Lâm... Lâm Đạt." Khải Cát Nhĩ trông thấy nàng, phản ứng đầu tiên là tiến hành công kích. Thực lực giữa hai người vốn dĩ chênh lệch rất lớn, nhưng Lăng Thanh Huyền hiện tại bị trúng thuốc, không thể phát huy toàn lực. Huyết tộc quyết đấu, tốc độ nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ. Trong gian phòng, tiếng đao gió, mùi máu tươi không ngừng lan tràn. Dạ Mộc nóng lòng chờ đợi. Hắn không giúp được gì, ít nhất không thể thêm phiền cho nàng. Hắn tin tưởng Lăng Thanh Huyền có thể chiến thắng. 'Rầm!' Một người bị ném lên giường, Dạ Mộc vội vàng nhìn qua. Lúc nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, trái tim liền thắt lại. Người của nàng vẫn đang nóng lên, không ngừng ra mồ hôi, tóc mái ướt dán lên trán. "Chưa gì đã gục rồi sao? Lâm Đạt, ngày tháng cáo mượn oai hùm của ngươi chấm dứt rồi." Khải Cát Nhĩ đến vết máu bên khóe môi cũng không thèm lau. Mụ tiến đến, vươn móng tay sắc nhọn về phía Lăng Thanh Huyền. Thiếu nữ nằm trên giường, nhàn nhạt nói: "Màn khởi động kết thúc rồi, Khải Cát Nhĩ." Vừa dứt lời, ngón tay Khải Cát Nhĩ xoắn lại, toàn bộ thân mình cũng bắt đầu vặn vẹo, dần phát ra tiếng xương vỡ vụn. "Lâm... Lâm Đạt! Ả ma quỷ nhà ngươi!" "A--- Ặc..." Dù cho cảm giác đau đớn của Huyết tộc thấp hơn nhân loại rất nhiều, nhưng nỗi thống khổ khi xương cốt vỡ vụn thành tro bụi thì bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được. Khải Cát Nhĩ từ mắng nhiếc, nguyền rủa chuyển sang cầu khẩn: "Lâm Đạt! Nữ vương! Van xin ngài dừng tay lại! Ta không muốn chết! Ta là Huyết tộc cao quý! Ta không thể chết!" Lăng Thanh Huyền suốt quá trình chỉ lẳng lặng mà nhìn, sừng sững bất động. Thân thể Khải Cát Nhĩ ở trước mặt nàng đã vặn vẹo đến một độ cong kỳ dị. Càng về sau, cổ của mụ xoắn đến mức đầu gần như dính sát vào vai, không cách nào nói chuyện, không thể thở nổi. "Ự ự... Ặc... Ọe!" Mắt mụ trợn đến trắng dã, gương mặt trông vô cùng khủng khiếp. Cuối cùng khối vật thể đã từng có hình người kia dừng lại, không phát ra âm thanh nào nữa. ZZ che mắt không dám nhìn. Thế gian này có thể đắc tội bất kỳ ai, chỉ duy nhất không thể đắc tội bé con của ký chủ. "Thân ái, mụ ta sao rồi?" Tiếng thét kia truyền vào tai, Dạ Mộc tuy rằng không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ của Khải Cát Nhĩ. "Ta sẽ không để mụ chết thoải mái như vậy đâu." Lăng Thanh Huyền đứng dậy, bước về phía vật thể kia. Huyết tộc vừa nhục nhã mình bị giày vò, tra tấn nhưng trong lòng Dạ Mộc không cảm thấy vui sướng, mà chỉ đau lòng cho Lăng Thanh Huyền. Hắn trách bản thân quá vô dụng, khiến nàng phải vì hắn mà vấy bẩn tay mình.
Hắn chưa từng thấy nàng giận dữ như vậy. Dù hiện tại nàng không nói lời nào, vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của nàng. Dạ Mộc trầm mặc, chờ đợi nàng xử trí mình. 【Ký chủ! Ngươi lại có xu thế hắc hóa! Nhanh ổn định lại! Cho mụ già kia một cái chết mau lẹ đi mà!】 ZZ nghe hệ thống cảnh báo, lo lắng hô to. Lăng Thanh Huyền nhìn đống máu thịt kia, xòe bàn tay ra rồi nắm chặt lại, cơ thể của Khải Cát Nhĩ liền hóa thành sương đen. ZZ thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục lên tiếng. Thiếu nữ không chút thương tích đi đến trước mặt Dạ Mộc, giúp hắn cởi dây trói. "Thân ái, ta không sao." Dạ Mộc cảm nhận được áp suất thấp, vội vàng lên tiếng. Gương mặt vĩnh viễn không chút biểu tình kia lại làm hắn muốn ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi. Hắn muốn trao nàng một cái ôm ấm áp. Trói buộc trên tay vừa được cởi bỏ, hắn nhanh chóng ôm nàng vào lòng. "Thân ái, chúng ta trở về thôi." Lăng Thanh Huyền nằm trong lồng ngực hắn, gật đầu. Chỉ một cái chớp mắt, bọn họ đã từ toàn thành của Khải Cát Nhĩ về tới căn phòng của Dạ Mộc. Lúc chiều đi xe ngựa chỉ là để tranh thủ ngủ bù. Trên chiếc giường rộng lớn, Dạ Mộc muốn buông ra để nhìn biểu cảm của nàng, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ thể Lăng Thanh Huyền ngày thường đều lạnh như băng, nhưng bây giờ lại nóng cháy như dung nham. "Nàng có chỗ nào khó chịu sao?" Dạ Mộc vội buông nàng ra, nhìn vào gương mặt nàng. Gương mặt băng sương mọi khi giờ đây đỏ ửng, ngon miệng mê người. Đôi mắt khẽ híp lại, có chút mê ly. Tóc bạc dán lên gò má, phát họa đường nét gương mặt, khiến nàng trông nhu hòa hơn rất nhiều. "Dạ Mộc." Giọng nói nàng nhẹ nhàng, mềm mại, có chút đáng yêu, làm lòng người ngứa ngáy. "Nóng quá." Nàng không thích nóng. Nhiệt độ tăng cao làm đầu óc mất tập trung, suy nghĩ khuếch tán. Cảm giác đó rất khó chịu. Nàng ôm lấy Dạ Mộc, cọ qua lại trên cổ hắn: "Giúp ta cởϊ qυầи áo." Nóng đến mức không muốn cử động, cả hô hấp cũng lười thở ra hít vào. Dạ Mộc như thể đang ôm một que sắt nóng, trên người cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Có vấn đề! Nàng nhất định là bị thương hoặc trúng thuốc, nếu không sao lại ra nông nỗi này. "Nhanh lên." "Ưm!" Răng nanh nho nhỏ cắn vào vành tai hắn, hơi nóng vờn quanh. Toàn thân Dạ Mộc nhũn ra, đè nàng lại.
"Đừng lộn xộn. Ta giúp nàng cởi." Ngón tay ngọc thon dài dời đến sau lưng nàng, hơi vụng về mà cởi bỏ từng sợi dây lưng. Lăng Thanh Huyền cảm thấy tốc độ này quá chậm. Ý thức của nàng vẫn thanh tỉnh, chỉ là bị nhiệt độ cơ thể làm cho bực bội, muốn nhanh chóng tìm chỗ xả cơn bực tức. Hương vị trên thân thiếu niên không ngừng tản ra, nàng cũng không muốn tiếp tục khắc chế, dùng răng nanh cắn vào vành tai, bắt đầu mút. "Ư! Đừng liếm chỗ đó..." Cảm giác tê dại lan tràn, Dạ Mộc sắp tan thành một vũng nước. Hắn tăng nhanh động tác trên tay, giúp nàng cởi ra chiếc váy rườm rà. Đầu lưỡi rời đi vành tai, Dạ Mộc cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa. Chỉ còn lại chiếc áo ngắn mỏng manh, đồng tử đỏ tươi chớp lên, bổ nhào qua, ôm lấy hắn. "Thân ái, ta là ai? Nàng hiện tại thanh tỉnh sao?" Giọng Dạ Mộc có chút đè nén, trầm thấp hỏi. "Dạ Mộc, ta muốn cắn ngươi." Nàng gọi chính xác tên của hắn, cùng nói rõ ràng ý muốn của mình. "Có thể. Nàng cắn đi." Dạ Mộc nghiêng đầu, phô bày độ cong của chiếc cổ xinh đẹp. Ngón tay lạnh lẽo của Lăng Thanh Huyền lướt qua, cảm thụ được thân thể hắn khẽ run rẩy. "Không được." Nàng lắc đầu. "Tại sao?" "Vết thương còn chưa lành." Nàng nói, thân mình như cá trạch trượt xuống, dời đến lồng ngực của hắn. Nơi đó bị Khải Cát Nhỉ cào bị thương. Nàng hôn lên, mỗi một phân mỗi một tất, cắn nuốt huyết dịch thấm ra. Da thịt gần trái tim bị chiếc lưỡi mềm mại xẹt qua, Dạ Mộc mím môi, chịu đựng cử chỉ không hề có ý trêu chọc nào của nàng. Nàng chỉ là đang giúp đỡ. Đừng nghĩ lung tung! Miệng vết thương từ từ khép lại, Lăng Thanh Huyền kéo tay hắn qua, nhìn vết thương trên cổ tay hắn, cũng áp môi lên. Đôi mắt khép hờ, cổ tay như món ăn tinh mỹ, được nàng cẩn thận chăm sóc, không bỏ qua một vết thương nào. Giúp hắn chữa trị xong, Lăng Thanh Huyền ngồi thẳng dậy, không tiếp tục động tác. "Thân ái." Dạ Mộc ôm ngực, thở dốc hỏi nàng: "Không cắn sao?" Lăng Thanh Huyền không nhướng nổi mắt, lắc đầu: "Không cắn. Ngươi sẽ đau." Đầu óc mơ mơ màng màng, Lăng Thanh Huyền cố hết sức bảo trì thanh tỉnh. Trái tim tan thành nước, Dạ Mộc cúi người, ép nàng xuống giường, thấp giọng: "Nhưng ta muốn nàng." =============================================================================== Từ giờ mình sẽ đổi "tiểu gia hỏa" thành "bé con" nha. Nghe dễ thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]