Chương trước
Chương sau
Luồng khí lạnh băng chạy dọc sống lưng.
Dạ Mộc ngơ ngác nhìn gã.
"Nhân loại, nếu ngươi không phải huyết bộc của nữ vương, chỉ xét hành động vừa rồi của ngươi thôi, ta đã gϊếŧ ngươi rồi."
"Huyết bộc?"
"Ngươi tốt nhất nên thức thời một chút."
Dạ Mộc được Lợi Sâm "thân thiện" mời về căn phòng dành riêng cho hắn.
Căn phòng kia ở ngay cách vách phòng Lăng Thanh Huyền, rất thuận tiện cho việc truyền gọi.
"Có thể lọt vào mắt nữ vương là vinh hạnh của ngươi. Ngài ấy rất thích những thiếu niên xinh đẹp. Nếu không muốn chết, không muốn thôn làng phải chôn cùng ngươi thì hãy ngoan ngoan ngoãn học cách lấy lòng nữ vương, làm ngài ấy vui vẻ."
Dạ Mộc còn chưa kịp phản ứng lại, cửa phòng đã đóng sập lại, còn vang lên tiếng khóa lại.
Ngực hắn phập phồng kịch liệt, ngẫm nghĩ lời của Lợi Sâm.
Hắn chết cũng chẳng sao nhưng nếu hắn bỏ trốn, sẽ liên lụy toàn bộ thôn trang.
Để bảo toàn cho thôn, phụ thân hắn phải thành lập hiệp ước với Huyết tộc, mỗi tháng dâng lên một vị thôn dân, đổi lấy toàn thôn được tiếp tục sống sót.
Những thôn dân bị đưa đi đều là người tự nguyện vì thôn làng mà dâng lên mạng sống.
Tháng này vốn không phải hắn.
Thế nhưng Huyết tộc kia thấy tướng mạo hắn xinh đẹp, loại dung mạo sẽ được nữ vương coi trọng, liền muốn cưỡng ép mang hắn đi.
Hắn từ nhỏ đã được xem như thôn trưởng tương lai mà bồi dưỡng, không ngờ lần này...
Hắn ôm đầu, tự hỏi phải làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường.
Lấy lòng nữ vương.
Đó là lời quản gia kia đã nói.
Nếu hắn được nữ vương yêu thích, phải chăng có thể thỉnh cầu nữ vương che chở cho thôn làng?
Cắn răng.
Nhưng hắn không cam lòng biến thành huyết bộc.
Biện pháp tốt duy nhất là ngay sau khi nữ vương hứa hẹn che chở thôn làng, di tản toàn bộ thôn dân đi nơi khác. Còn hắn tìm cơ hội diệt trừ những Huyết tộc này.
Cho dù hắn chết cùng phải kéo theo mấy cái đệm lưng!
________________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền ngủ đủ giấc, mở mắt dậy. Trong phòng không một bóng người.
Tiểu gia hỏa đâu?
【Ở phòng kế bên.】
'Cốc cốc.'
"Nữ vương, cần ta hầu hạ ngài rửa mặt không?"
Thân là quản gia, Lợi Sâm xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Lăng Thanh Huyền thật hoài nghi gã theo dõi mình.
"Không cần."
Nàng lớn như vậy rồi, tự thân vận động là được.
Sửa soạn xong xuôi, Lăng Thanh Huyền mở cửa, không thèm nhìn Lợi Sâm một cái, đi thẳng sang phòng cách vách.
Cửa bị khóa ngoài, ánh mắt Lợi Sâm tối lại, đưa chìa khóa cho nàng.
"Đem thuốc mỡ ngày hôm quá bác sĩ để lại tới đây."
"... Dạ."
Vì lẽ gì lại để bụng đến nhân loại kia đến thế?
Hỡi nữ vương của ta.
Lăng Thanh Huyền mở khóa, nhìn thân hình mảnh khảnh của thiếu niên đứng bên cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên người hắn, phủ lên ánh vàng nhợt nhạt.
Nghe thấy âm thanh, hắn xoay người lại, trên gương mặt xinh đẹp có một vết thương hồng nhạt.  Tuy chiếc áo trắng lốm đốm vết máu nhưng hơi thở toàn thân lại sạch sẽ vô cùng.
Hắn khẽ nhíu mày, tận lực khắc chế cảm xúc ghét bỏ của bản thân.
"Ăn cơm chưa?"
Lăng Thanh Huyền đi tới, giúp hắn mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ tràn vào.
Đóng cửa chính còn bít cửa sổ, quản gia muốn ngộp chết hắn hay gì.
Dạ Mộc căng thẳng, không ngờ nàng lại hỏi một câu thường ngày  như vậy.
"Chưa."
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, thấy nàng thay một chiếc váy màu băng lam, toát ra khí chất băng thanh thuần tịnh, khác hẳn cảm giác khát máu ngày hôm qua.
Ruy-băng xanh ngọc phản chiếu ánh nắng, càng làm nổi bật màu da trắng như tuyết.
Đồng tử màu đỏ tràn ngập lực hút vô tận, Dạ Mộc vô thức tiến lên một bước, rồi vội vàng dừng lại.
"Nữ vương, thuốc mỡ đã đưa đến."
Lăng Thanh Huyền nhận lấy, tiếp tục dặn dò: "Chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, cả thức ăn nữa."
Cả ngày luôn rồi, tiểu gia hỏa còn chưa được ăn cơm, đói xỉu thì ai chịu trách nhiệm?
Huyết bộc dưới địa cung mỗi ngày đều có người chăm lo ba bữa, lý do gì chỉ bỏ quên mình hắn?
Lợi Sâm cảm giác được ánh mắt dò xét quét qua người, trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi chuẩn bị.
Lăng Thanh Huyền cầm thuốc mỡ, tới gần, hết sức tự nhiên giữ chặt lấy tay hắn.
Thiếu niên hất tay nàng ra, âm thanh lanh lảnh, làm Lăng Thanh Huyền cảm thấy có chút quen tai.
Có thể sửa cái thói quen hất tay nàng không thế hả?!
Nàng ngẩng đầu, đăm đăm nhìn hắn.
Dạ Mộc ho khẽ: "Quản gia nói ta đã trở thành huyết bộc của ngươi?"
Nữ vương không nổi giận.
Đó rõ ràng là một hành động bất kính.
Nàng sát hại đồng loại còn thô bạo như vậy. Gϊếŧ hắn, chỉ như trở bàn tay.
Thế nhưng nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không có động tác gì khác.
Xem ra hắn vẫn còn đường thương lượng với nàng.
"Ừ." Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Huyết bộc, loại thân phận mà nàng đói bụng là có thể tùy ý uống  máu.
Giọng nói thiếu niên khẽ run rẩy: "Nếu như chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi, ngươi có thể tha cho thôn trang không?"
Nàng có phải trùm phản diện tà ác gì đâu, cái giọng điệu ép dạ cầu toàn đó là sao hả?
Lăng Thanh Huyền chau mày, một tay giữ chặt lấy tay hắn, tay khác đưa lên nhéo má hắn.
Trời đất bao la, bóp mặt trước rồi tính.
Ừ, thoải mái ghê.
Nàng chưa trả lời, Dạ Mộc chịu đựng không phản kháng.
Đôi mắt hắn lập lòe, nhìn nàng chòng chọc.
Nhìn từ khoảng cách gần mới phát hiện dung mạo của nàng xinh đẹp đến nhường nào. Rõ ràng là một tên quỷ hút máu, dáng vẻ lại cứ như một tiểu thư hoàng thất.
Mỹ lệ, cao quý đến mức không thể đến gần.
"Ta sẽ không động đến thôn trang của ngươi."
Giọng nói của  nàng nghiêm túc, biểu tình nghiêm túc, mặc dù bàn tay đang nhéo mặt hắn thì một giây cũng không ngừng.
Thế nhưng vẫn khiến người tin phục.
"Nữ vương nói chuyện giữ lời?"
"Giữ lời."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng: "Vậy trước tiên có thể đừng nhéo mặt ta không?"
Có hơi đau.
Lăng Thanh Huyền nhớ ra vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, vội vàng rút tay về.
Biên độ có hơi lớn, thân thế thiếu niên lảo đảo, theo quán tính đổ về phía nàng.
Mùi hương thanh lãnh chui vào chóp mũi, Dạ Mộc có chút hoảng hốt.
"Nữ vương, đã chuẩn bị xong..."
Lợi Sâm bưng khay, nhíu mày nhìn trân trối hai người đang ôm chằm lấy nhau, trong lòng buồn bực.
Nhân loại đúng là một lũ theo đóm ăn tàn. Gã mới gợi ý một chút, tên kia đã gấp gáp làm theo.
Nữ vương là thần thánh bất khả xâm phạm, không thể cưng chiều nhân loại như vậy được.
Có thể chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Dạ Mộc cũng nhận ra tư thế của mình và Lăng Thanh Huyền sẽ làm người khác hiểu lầm, bèn đứng thẳng dậy, quay mặt qua chỗ khác.
Lợi Sâm cùng người hầu đưa vật dụng vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Lăng Thanh Huyền nắm tay hắn, dắt đến chỗ bàn ăn.
"Từ từ ăn."
Tiểu gia hỏa lâu như vậy mới ăn cơm, ăn gấp quá sẽ đau bao tử.
Khó chịu lại phải tìm bác sĩ.
Phiền phức.
Động tác cầm muỗng của Dạ Mộc hơi sững lại, vứt bỏ suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu, chậm rãi múc cháo.
Cháo có hơi nóng, mỗi muỗng đều phải thổi mấy cái.
Chẳng mấy chốc, đôi môi tái nhợt của hắn đã đỏ lên.
Ánh mắt Lăng Thanh Huyền dừng lại, lúc phản ứng lại thì ngón tay nàng đã đè lên môi hắn.
'Keng!'
Muỗng rơi vào trong chén, Dạ Mộc trợn to mắt.
Cảm giác đầu ngón tay ấn lên môi đặc biệt rõ ràng.
Lăng Thanh Huyền rút tay về, vẻ mặt đứng đắn cầm lấy bánh mì bên cạnh.
"Ta cũng chưa ăn."
Nàng định giải thích nhưng ánh mắt thiếu niên đã có chút hoài nghi.
Bởi vì hắn đẹp nên nàng mới làm ra chuyện như vậy sao?
Dắt tay, ôm, sờ môi...
Nữ vương đại nhân, thật háo sắc.
Ý thức được điều đó, Dạ Mộc cụp mắt xuống, lần nữa cầm muỗng lên, lặng lẽ ăn cháo.
Lăng Thanh Huyền cầm bánh mì, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Sau khi trở thành Huyết tộc, khẩu vị sẽ thay đổi. Không thể ăn thức ăn của loài người, thức uống cũng chỉ có thể uống hồng trà.
Vì không để chính mình ghét bỏ bánh mì, Lăng Thanh Huyền yên lặng bỏ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.