Chiến loạn nổi lên, những binh sĩ đang chờ lệnh đột nhiên xông vào. Hoàng Đế cùng Thái Hậu bị trường kiếm kề cổ, sợ xanh cả mặt.
Sở Cẩm nhìn Sở Mính đã bị mình khống chế, cười nói: "Sở Mính, chiếc ghế Thái Tử này của ngươi, ta cũng không thèm đâu."
Hoàng Đế nổi giận: "Nghịch tử! Ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Thái Hậu run lẩy bẩy, không thể tin nổi mà nhìn Sở Cẩm.
Đây vẫn là đứa cháu trai một lòng vì nước của bà ta sao? Rốt cuộc gã đã bị điều gì mê hoặc tâm trí?
Sở Cẩm thở dài, bất mãn nói: "Phụ hoàng, người còn chưa hiểu ra sao?"p
Mặc dù chỉ có một nửa binh phù, nhưng có nhà mẹ đẻ của Thái Hậu chống lưng, Sở Cẩm nhanh chóng bố trí kế hoạch.
Gã muốn thiên hạ này, Hoàng Đế không thể cho, vậy gã tự mình đoạt lấy.
"Soán vị."
Mũi kiếm kia cách rất gần nhưng chưa tổn thương đến da thịt, Sở Mính nhàn nhạt thốt ra hai chữ, khiến dân chúng hoảng loạn.
Vậy mà lại muốn soán vị, còn chọn ngay lúc này.
Tam hoàng tử quả thật là điên rồi!
Bá tánh chạy tứ tán, nhưng đã quá trễ, những binh sĩ kia giơ cao trường kiếm.
"Dừng tay."
Giọng điệu ngăn cản rất bình đạm, binh lính dĩ nhiên sẽ không ngừng tay. Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào người dân chúng, toàn bộ thân mình bị bắn ngược về phía sau.
Lăng Thanh Huyền không thích ầm ĩ. Nhóm người này xuất hiện làm bầu không khí đang yên tĩnh trở nên ồn ào, huyên náo.
Sở Cẩm không để ý, chỉ nhìn về phía nàng: "Quốc Sư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn hoàng tử sẽ không làm hại ngươi."
Gã sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến nghênh thú nàng, đưa nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016048/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.