Hắn muốn hôn cô, vẫn luôn muốn.
Chỉ là lòng tự trọng cường đại, chịu không được khả năng bị cự tuyệt.
Bất qua bây giờ, nếu đã nói rõ, vậy liền có thể làm những điều này với cô.
Thấy cô không có biểu tình cự tuyệt, hắn càng thêm làm càn.
'Cốc cốc'
Cửa xe đột nhiên truyền đến âm thanh, cắt đứt ý nghĩa muốn tiến thêm một bước của Kỳ Dật.
Thoáng như một xô nước lạnh, đem hắn xối từ trên xuống dưới.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, về lại ghế của mình, quay kính xe xuống.
Người bên ngoài cau mày: "Tiên sinh, xe của ngài đậu lệch."
Sắc mắt Kỳ Dật so với người kia còn âm trầm hơn: "Sửa ngay đây."
Hắn khởi động xe, tiến rồi lui một lượt liền chỉnh xe đậu thẳng lại, trước sau chỉ tốn vài giây.
Lại nhìn qua Lăng Thanh Huyền. Cô đã sắc mặt như thường mở cửa xuống xe.
Kỳ Dật muốn giúp cô mở cửa xem đã không thực hiện được.
Vào nhà hàng, hai người ngồi xuống.
Bé gái bán hoa đi đến bàn của họ.
"Chú ơi, mua cho chị một đóa hoa đi ạ."
Kỳ Dật hơi hơi nghiến răng: "Đó không phải chị, phải kêu bằng anh. Còn nữa, không phải chú, cũng gọi bằng anh."
Bé gái vẫn tươi cười mềm mại, đáng yêu: "Anh ơi, mua hoa không?"
Đương nhiên phải mua. Kỳ Dật phất tay, mua toàn bộ hoa trong giỏ xách của bé gái.
Ánh mắt Lăng Thanh Huyền đóng đinh lên bánh mì bày trên bàn. Cô cầm bánh mì, căn bản không nhìn những đóa hoa kia.
"Nhận lấy." Kỳ Dật nói như ra lệnh.
Thấy hắn cản trở tầm mắt cô, Lăng Thanh Huyền bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó tiếp tục gặm bánh mì.
"Em dọn đến nhà tôi đi. Chờ lát nữa tôi đưa em về thu dọn chút đồ đạc."
Hắn đã cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016004/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.