Hạ Ca ôm lấy cô, nhìn thân thể cô đang dần dần tiêu tán.
Kinh hoảng so với lần trước còn lớn hơn.
Nếu quỷ không muốn hấp thu tu vi quỷ khác, vậy chỉ có thể chọn một phương pháp khác, chính là dùng dương khí chuyển hóa thành âm khí.
Cái gọi là dương khí, cũng chính là tuổi thọ của con người.
Hạ Ca nâng người cô lên, miệng lẩm bẩm. Một lát sau, cắn lấy máu đầu lưỡi của mình, cúi người hôn cô.
Lần này thật sự cần miệng đối miệng độ khí.
Chuyển đổi thọ mệnh, đối với con người là một loại tổn thương to lớn.
Cảm giác hệt như một bộ phận trong cơ thể, bị nắm kéo ra ngoài.
Thống khổ khi linh hồn bị xé rách, làm Hạ Ca mồ hôi rơi như mưa. Hắn ôm chặt Lăng Thanh Huyền, cảm thụ được nhiệt độ trên người cô, như thể chỉ có vậy mới cảm giác được cô đang thật sự tồn tại.
Đôi mắt lạnh lùng không chớp, nhìn chằm chằm đôi mày nhíu chặt của hắn.
Lăng Thanh Huyền đưa tay vén tóc máu hắn lên, giúp hắn lau mồ hôi.
Kỳ thực không cần cứu cô.
Hồn phi phách tán cũng không là gì.
Một cuộc đời dài đằng đẵng, chỉ có thể đổi lại cho cô ít ngày tồn tại mà thôi.
Máu tươi trên môi tan vào lục phủ ngũ tạng, đôi mắt cô hơi lóe sáng. Thân thể hắn trượt xuống, toàn bộ đè lên người cô.
Hạ Ca hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đổ mồ hôi không ngừng.
【Ký chủ, nhân vật phản diện chuyển hóa cho ngươi ba mươi năm thọ mệnh.】
Đổi lại, cô có thể tồn tại thêm ba mươi ngày.
Trong ba mươi ngày, cô phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ.
Lăng Thanh Huyền đưa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1015970/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.