Chương trước
Chương sau
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Tiêu Ý giá trị hắc hóa đạt 70. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Tiêu Ý giá trị hắc hóa đạt 50. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Tiêu Ý giá trị hắc hóa đạt 30. 】
Âm thanh nhắc nhở vang lên không ngừng, Lăng Thanh Huyền muốn giơ tay che lại lỗ tai. Một động tác này làm toàn thân cô đau nhức khó chịu.
ZZ quan tâm nói: 【Ký chủ, đau thì cứ kêu ra đi, không sao đâu.】(◡‿◡✿)
Ngày hôm qua nhân vật phản diện thật là cầm thú. Bên nó che chắn tận vài tiếng đồng hồ.           (/ω\)
Lăng Thanh Huyền: "..."
Bổn tọa sẽ không kêu. Nhân vật phản diện ở đâu? Mau đem linh kiếm của bổn tọa lấy ra.
【E hèm, đang ngủ cạnh ngươi chứ đâu. 】 (((o(*゚▽゚*)o)))
Lăng Thanh Huyền gian nan nghiêng thân nhìn sang, thấy dưới nắng sớm nam nhân còn đang say ngủ.
Cánh tay hắn ôm lấy eo cô, hô hấp nâng lên hạ xuống, lông mi in bóng trên má khẽ rung. 
Từ cổ trở xuống, toàn thân trần trụi. Chăn mền phần lớn đều đắp trên người cô.
Tựa hồ phát giác có ánh mắt một mực đặt trên người mình, Tiêu Ý mở mắt ra, thấy thiếu nữ đang nhìn mình chằm chằm.
"Dậy rồi?" Hắn đem cô kéo vào trong ngực, sờ lên mái tóc mềm mại của cô, trong lòng thỏa mãn chưa từng có.
Tối hôm qua rốt cuộc bị cô dùng quy tắc ngầm, sau này cô đừng hòng chạy. Hắn muốn ăn vạ cô.
ZZ, kiểm tra độ hảo cảm của nhân vật phản diện.
【... Tiêu Ý hiện tại độ hảo cảm 90, giá trị hắc hóa 10. 】
Lăng Thanh Huyền một cước đá Tiêu Ý rớt xuống giường. Trên người cô đau nhức nhưng rất sạch sẽ. Tối hôm qua hình như hắn đã ôm cô đi tắm rửa.
Bọc chăn, Lăng Thanh Huyền bắt đầu cân nhắc quan hệ giữa hai người họ.
Đêm qua, hình như cô bất tri bất giác đáp ứng gì đó,
"Thân ái, sao em kéo quần lên là không nhận người? Em rõ ràng đồng ý làm vợ anh rồi."
Một cước kia có hơi đau, Tiêu Ý lại không để ý. Hắn cười ôm cô một cái, thấy đôi mắt cô vẫn bình thản, không có tức giận, cũng không ngờ vực.
"Mặc quần áo vào." Có chút sốn mắt.
Hiện trời đã sáng, tối hôm qua những người uống say cũng trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên không có ai quấy rầy bọn họ.
Lăng Thanh Huyền nhìn trong gương một thân đầy dấu vết, yên lặng chọn áo cổ cao.
Tiểu gia hỏa nhất định là cố ý, làm rõ ràng như vậy.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cô bổ nhào lên người hắn cắn một cái. Có qua có lại, đâu có lý nào chỉ mình cô trên người có dấu vết.
Nam nhân đỡ lấy eo cô, âm thanh ám ách: "Anh không ngại tiếp tục đâu. Chỉ sợ lát nữa có người tìm tới."
Nhân, nhân vật phản diện thay đổi rồi.
【 Thay đổi chỗ nào? 】
Quang minh chính đại cầu hoan.
Hai người tất nhiên không có tiếp tục chiến đấu. Thời điểm bọn họ xuống lầu, mọi người đang ăn sáng. Bởi vì Lăng Thanh Huyền nói với Tiểu Tần đừng tới quấy rầy cô, cho nên cậu không lên đánh thức cô.
Hai người cùng nhau xuất hiện, mọi người nhìn thêm vài lần, trong mắt có nghi hoặc nhưng không nói gì.
"Thích Hạo còn đang ngủ?" Tiểu Tần xoay tay điểm nhân số: "Tôi đi gọi cậu ấy. Mọi người ăn xong thì thu thập một chúng, chờ lát nữa qua bên kia dã ngoại.
Mọi người lục tục rời đi, khu ăn sáng chỉ còn lại hai người họ.
Lăng Thanh Huyền nhìn đồ ăn trước mặt, đói chưa từng thấy.
Dưới mặt bàn, tay trái của cô bị Tiêu Ý nhẹ nhàng nắm lấy thưởng thức.
"Ăn cơm." Cô nhìn hắn, nói một câu. Tiểu gia hỏa này không biết đói bụng sao? Sáng sớm còn có tâm tư chơi với tay của cô.
"Ừ." Tiêu Ý nhìn cô, cười nói: "Em đút anh?"
Được đằng chân, lấn lên đằng đầu, Lăng Thanh Huyền rút tay về.
Tiêu Ý đứng dậy, ăn luôn đồ ăn trong muỗng của cô rồi chống đầu nhìn cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của mỹ nam, Lăng Thanh Huyền mặt không đổi sắc ăn xong bữa sáng.
Thích Hạo vừa ngáp vừa đi tới, nhìn thấy bọn họ đã ăn xong, chào hỏi: "Lăng tổng, Tiêu ca, chào buổi sáng." (◕ᴗ◕✿)
Chuyện phát sinh ngày hôm qua, một chút cậu cũng không nhớ rõ.
Nửa đêm tỉnh lại, cậu thế mà lại ngủ trên hành lang. Hắt xì mấy cái, cậu  chạy nhanh về phòng ngủ.
Tiêu Ý nhìn cậu một cái, Thích Hạo chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hình, hình như cậu đâu có chọc ghẹo gì Tiêu ca đâu nhỉ? 
Rượu này lần sau không thể uống!
Khi lên xe trở về, Tiêu Ý vô cùng tự nhiên đi theo Lăng Thanh Huyền đến ghế cuối xe. Lần này hai người ngồi cùng nhau, Đường Hân đành phải ngồi cùng Thích Hạo.
Cô hồ nghi nhìn hai người họ, nhưng bà chủ đạo đức tốt, Tiêu Ý thân sĩ xa cách. Hai người tuyệt đối không có gì đâu, chỉ là trùng hợp ngồi cạnh nhau thôi.
Xe buýt khởi hành. Vì ngồi sau cùng, Tiêu Ý không kiêng kị gì mà nắm tay cô, thậm chí dựa sát vào cô.
"Người em sao lúc nào cũng lạnh như vậy?"
Hôm qua suýt nữa đông chết hắn. May mà hắn uống rượu, toàn thân nóng hổi.
Sau này, hắn nhất định phải điều trị cơ thể cô thật tốt.
Nghe vậy, Lăng Thanh Huyền trở tay bắt lấy cổ tay hắn.
Xác nhận thân thể hắn không có việc gì, cô mới buông ra.
Bị tấn công bất ngờ, cổ tay Tiêu Ý đau xót, còn tưởng cô tức giận, ngữ khí liền mềm nhũn: "Anh có ghét bỏ em đâu. Đừng giận mà!" ( つ•̀ω•́)つ
Cô không tức giận.
Thể chất của cô vốn âm hàn. Vốn dĩ tới gần cô sẽ thấy lạnh lẽo, nếu tới quá gần, nhất định vô cùng lạnh.
Nếu cô không tận lực khống chế, người xung quanh bị đông thành băng cũng không phải nói quá.
Vừa rồi cô theo bản năng bắt mạch cho hắn, cũng là ngoài dự định.
"Lạnh thì... uống nhiều nước ấm."
"Tạm thời không có nước ấm, bất quá em thế này liền ấm áp." Hắn bắt lấy tay cô nhét vào trong quần áo. Cảm giác lạnh như băng làm hắn co rúm lại một chút. Bất quá hắn thích ứng rất nhanh. Một tay khác đem cô gắt gao ôm vào ngực.
Xe đầy người đều không có chú ý bên này, nhưng chỉ cần một người quay đầu lại, là có thể thấy tình huống của hai người họ.
Vừa vặn Đường Hân quay lại, đem cảnh tượng hai người rúc vào nhau thu vào đáy mắt. Cô hoảng loạn ngồi thẳng lại.
Chỉ liếc mắt một cái, lại ấn tượng khắc sâu. Hình ảnh hai người kia ở bên nhau ấm áp đến lạ thường. Tựa hồ không ai có thể chen chân vào được.
"Sao sắc mặt chị kém quá vậy? Say xe hả?" Thích Hạo nghi hoặc đưa nước cho cô.
Cậu đang muốn quay đầu lại, bị cô giữ chặt: "Chị không sao. Chỉ là có hơi choáng. Em nói chuyện với chị một lát đi. Nói chuyện thì chị không chóng mặt nữa."
"Được nha. Hay tụi mình trao đổi Weibo đi ~~" o((*^▽^*))o
Đường Hân nhẹ nhàng thở ra, cùng Thích Hạo hàn huyên.
Coi như cô không thấy gì đi. Bất quá sau này phải bảo trì khoảng cách một chút.
Nam nhân của sếp ai dám đụng chứ. (๑•﹏•)
Đoàn kiến vốn là ba ngày hai đêm. Chiều hôm nay, Lăng Thanh Huyền lại nhận được điện thoại của bệnh viện. Lăng Thịnh lại ngã bệnh.
Tiểu Tần tìm chủ trang trại mượn xe, Tiêu Ý cầm chìa khóa xe đưa tới: "Quản lý Tần còn có việc ở đây phải an bài. Để tôi đưa Lăng tổng trở về cho."
Tiểu Tần không cự tuyệt. Nhìn hai người lên xe rời đi, cậu cùng người đại diện đồng thời thở dài.
Lần trước Lăng Thịnh xuất viện, đã qua điều trị. Đúng ra không thể nhanh như vậy lại ngã xuống. Lăng Thanh Huyền tới bệnh viện, nhìn thấy Lăng Tĩnh canh giữ bên giường bệnh, trong lòng hiểu rõ.
"Tỷ tỷ, sao bây giờ chị mới tới? Nếu không phải em đúng lúc về nhà thì chẳng có ai đưa ba đi bệnh viện."
Vừa nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, cô ta liền bắt đầu chỉ trích. Thấy Tiêu Ý đi theo phía sau, cô ta châm chọc: "Hóa ra chị cùng tiểu tình lang đi chơi. Khó trách ba chết sống đều không màng."
Lăng Thanh Huyền vòng qua cô ta, đến trước mặt Lăng Thịnh.
"Ba?"
Ống truyền dịch vẫn chưa rút ra. Chỉ mới hai ngày không gặp, Lăng Thịnh dường như già đi rất nhiều.
Ông nắm vuốt bệnh án, nhìn Lăng Thanh Huyền cười nói: "Nặc Nặc về rồi à? Ba không sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.