Editor: Ochibi Hứa Hướng Dương mang cô đi mua kính sát tròng, chọc thật lâu mới chọc đi vào. Mắt cô mông lung, cuối cùng cũng có thể thấy rõ. Thiếu niên bên cạnh dựa tương đối gần, một bên thân này, cánh môi cọ qua gương mặt, mang theo cảm giác tê dại, lỗ tai cọ hơi đỏ lên, hắn nhìn Lăng Thanh Huyền, ấp úng. “Có thể, có thể thấy rõ không?” “Có thể.” Đi khỏi cửa hàng mắt kính, Lăng Thanh Huyền chuẩn bị đi lãnh trợ cấp, Hứa Hướng Dương giống hệt kẹo mạch nha ném không ra, một hai phải đi theo. Nửa đường gặp tiệm bánh mì, hắn chạy nhanh mua mấy cái cho Lăng Thanh Huyền. “…… Cảm ơn.” Tiền à, thật là một thứ vừa yêu vừa hận. Nghe thấy cô nói lời cảm tạ, Hứa Hướng Dương có chút không vui, “Mấy cái này đều do tôi tự nguyện cho cậu, không cần nói cảm ơn.” Bằng không sẽ có vẻ rất xa lạ. Lăng Thanh Huyền gật gật đầu, giơ bánh mì lên gặm. Cái miệng nhỏ vừa động vừa động, Hứa Hướng Dương xem mà trong lòng ngứa ngáy. Hắn nhất định là điên rồi. Trợ cấp chính phủ vào trong tay, Lăng Thanh Huyền nói cảm ơn với nhân viên công tác bên trong xong, tay đã bị Hứa Hướng Dương nắm. “Khó trách bộ dáng cậu trông dinh dưỡng bất lương, không được, về sau ba bữa tôi bao, không được từ chối, nếu không sau này không mua bánh mì cho cậu.” Bổn tọa, thế nhưng bị một tên nhóc con uy hiếp? Nhưng mà có người cung cấp bánh mì miễn phí, nhẫn nhịn thì tốt rồi. Bàn tay nắm bên trong nho nhỏ mềm mại, còn có chút lạnh, Hứa Hướng Dương dứt khoát trực tiếp nắm tay cô, nghênh ngang mà đưa cô trở về. Khi thấy tiểu khu lung lay sắp đổ kia, Hứa Hướng Dương cảm giác tim mình sắp nát. “Cậu ở nơi này?” “Phải.” Cân nhắc trong lòng một hồi, Hứa Hướng Dương cọ xát không để cô đi, “Nếu tôi nói muốn vào nhà cậu xem, cậu có đồng ý hay không?” “Không đồng ý.” Chật chội, một người cô là đủ rồi. Hứa Hướng Dương tâm lạnh một chút, thật vất vả nghiêm túc theo đuổi một cô gái, hắn không ngờ hình tượng mình trong lòng cô không tốt, nhưng không nhìn cô sống trong hoàn cảnh nào, trong lòng lại không yên tâm. “Vậy tôi ở bên ngoài nhìn xem ~ được không?” Thiếu niên thân hình cao lớn, làm nũng với cô. Tim heo của ZZ cũng phải tan chảy. 【 Ký chủ, hãy đáp ứng đi a a a, vai ác cứ ở bên ngoài nhìn xem, không có việc gì đâu. 】 Không thắng nổi một người một heo ầm ĩ, Lăng Thanh Huyền gật đầu. Tim Hứa Hướng Dương liền nhảy nhót lên, chính là khi thấy trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái võng, hắn vô cùng đau lòng. Tuy rằng như vậy rất không lễ phép, nhưng mà, “Bé yêu, qua nhà anh ở được không?” Làm một tên ăn chơi trác táng, Hứa Hướng Dương ngoài giàu đẹp trai, cái khác tạm thời không có. Vừa thấy Lăng Thanh Huyền như vậy, liền nhịn không được muốn đem thứ tốt chia sẻ cho cô. Lăng Thanh Huyền do dự vài giây, ý vị thâm trường mà giáo dục nói: “Vị thành niên, không cần muốn song…… Giao……” Ở hiện đại cái từ kia biểu đạt như thế nào? ZZ nhắc nhở, 【 Hành vi X. 】 Ký chủ, cô vừa mới định nói song tu cùng cái gì kia có phải hay không? Ở trong mắt Lăng Thanh Huyền, người trẻ trẻ trung mạnh mẽ, mời con gái người ta vào nhà, chính là ý tứ này. Qua lời ZZ nhắc nhở, cô lặp lại lời vừa mới nói, chỉ là thay đổi hai từ này. Thiếu niên sắc mặt bạo hồng, lùi về sau thiếu chút nữa té ngã, “Cậu, tôi chỉ là nói đến nhà tôi ở, không muốn cái này.” “Không có việc gì, tôi hiểu mà.” Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ vai, chuẩn bị tiễn khách đóng cửa. Hứa Hướng Dương lại đi trước một bước lắc mình tiến vào, đóng cửa lại, đè ép cô trên tường, “Em không hiểu.” Hắn chôn đầu ở cổ cô, nghe trên người cô tản mát ra lãnh hương, có chút tâm viên ý mã, “Anh chỉ là muốn đem đồ tốt, cũng cho em.” Lăng Thanh Huyền chỉ nghĩ, thân thể này thật bất tiện, tùy tùy tiện tiện đã bị giam cầm. “Anh muốn hôn môi em, có thể không?” Bên kia vẫn lẳng lặng tiếng hít thở. Không hề gợn sóng, làm thiếu niên có chút tức giận, cho dù hắn chưa từng hôn môi những người khác, nhưng cũng không muốn ở trước mặt cô gái không có mặt mũi. “Em yêu……” Lăng Thanh Huyền đến WC xài chung rửa sạch tay, vẻ mặt dại ra mà nhìn trong gương. Bổn tọa vừa mới làm cái gì? 【 Chỉ là giúp vai ác giải quyết một chút khó khăn, không có việc gì đâu ký chủ. 】 ZZ cũng muốn tìm gì đó dạy cho ký chủ, ai ngờ ký chủ vậy mà không thầy dạy cũng hiểu, quả nhiên là ký chủ ưu tú nhất thế giới. Trở lại phòng, Lăng Thanh Huyền phát hiện tên nhóc con đã tắt đèn, hơn nữa chính hắn còn đứng ở trong góc. “Cậu vẫn chưa về sao?” Đã vài giờ rồi, bộ nhà hắn không ai đi tìm à? “Không về.” Người trong góc rầu rĩ nói, bộ dáng có chút ủy khuất. Cô vừa mới cùng hắn như vậy, thế mà một chút phản ứng khác cũng không có, hắn rất thất bại. Đồng thời cũng rất khủng hoảng, sợ cô rời bỏ mình. Vẫn luôn lẳng lặng mà chờ đợi cô. Cuối cùng Lăng Thanh Huyền lấy ra một chăn giường trải trên mặt đất, “Không có chỗ trống, cậu ngủ ở chỗ này đi.” “Được!” Không nói hai lời, hắn chạy nhanh đáp ứng, sợ cô sẽ đổi ý. Thấy hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất, cô hỏi: “Cậu không đi WC tắm sao?” Trong bóng đêm cô nhìn không thấy mặt hắn, lại có thể cảm thụ độ ấm truyền đến từ trên người hắn.. “Tắm, lập tức tắm……” Thật là, thẹn thùng muốn chết. Tại sao lại có người như vậy, làm hắn thích thế này? Một buổi tối ở đây, Hứa Hướng Dương liền muốn vứt bỏ căn nhà hoa lệ kia của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]