Nếu để người khác nghe được những lời kia, khẳng định sẽ chỉ cười phụ họa hai tiếng, xem như Hạ thiếu tướng thật biết nói đùa mà thôi.
Nhưng Lâm Mặc... lại tin.
Hai má cậu hơi ửng hồng, ậm ừ một tiếng, rồi lại chẳng hiểu sao vùi mặt đi như lẩn trốn. Cảm giác này thật sự quá kỳ quái, ngoại trừ Hạ Duệ ra chưa từng có ai khiến cậu nảy sinh loại cảm nhận tương tự.
Có điều cậu một chút cũng không ghét, hoàn toàn không.
Nếu là Mục Thanh Hoài nói như vậy, cậu mới không tin đâu. Hoài Hoài có khả năng hô hào như thế, nhưng cuối cùng sẽ dùng loại biện pháp gắp lửa bỏ tay người, ngư ông đánh cá đứng sau hưởng lợi, khiến đối phương thân bại danh liệt.
Nhan ca ấy hả, càng không bao giờ. Y không phải loại người thích nói chuyện, thế nhưng ra tay còn độc địa hơn Mục Thanh Hoài.
Ở với hai tên khủng bố như vậy, Lâm · bảo bảo ngoan · Mặc sao dám nhiều lời, chỉ sợ một câu lỡ miệng của mình khiến họ lên cơn hại chết ai nữa. Cậu không phải thánh mẫu, sẽ không buông tha vô điều kiện cho những người bắt nạt mình, nhưng nếu chỉ là vài hành vi khiêu khích nho nhỏ, cậu cảm thấy cũng không cần thiết khiến đối phương bị tiêu hủy hay ngồi ghế điện.
Rất may là người nhân tạo trong viện sau khi biết cậu có hai người kia chống lưng cho thì vô cùng quyết đoán lựa chọn tránh né. Thành ra Lâm Mặc không phải lo lắng bị ai bắt nạt nữa, bởi vì làm gì có ai dám tiếp cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762714/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.