Rốt cuộc không tìm được biện pháp giải quyết, Lâm Mặc đành đi theo Tịch Viêm đến Tịch gia.
Đối với vị Tịch phu nhân tai tiếng đã nghe nhưng chưa thấy mặt kia, Lâm Mặc thật lòng không có một chút hảo cảm nào đối với bà ta cả. Dẫu biết mẹ kế cùng con chồng lúc nào cũng lúng túng, thế nhưng trên đời mấy ai tàn nhẫn đến mức lập mưu giết người đoạt tài sản như vậy! Huống hồ tài sản đó còn chẳng phải của phụ thân bọn họ, rõ ràng là mẹ đẻ Tịch Viêm để lại cho hắn!
Loại tình huống cẩu huyết này, thật sự quá giống tiểu thuyết tổng tài nghịch tập rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Mặc chợt như nhớ đến nhiệm vụ của mình, trong lòng một trận nghẹn ứ. Tính đến thời điểm hiện tại cậu đến thế giới này cũng khoảng hơn ba tháng rồi, vậy mà ngay cả đề thi tròn méo ra sao vẫn chưa rõ. Hơn nữa chiếu theo loại tình huống này, tỷ lệ vị giám khảo thần bí kia nói huỵch toẹt cái đề ra cho cậu là rất nhỏ.
Như vậy... là phải tự mình suy đoán sao? Lâm Mặc gãi gãi đầu, thở dài một hồi. Đầu óc cậu thật sự không giỏi ba cái trò giải mật mã này đâu.
"Tại sao lại thở dài?" Giọng nói từ tính bên tai truyền đến, kéo Lâm Mặc về thế giới thực.
"Không có gì, chẳng qua đang suy nghĩ xem lát nữa đối mặt người nhà anh thế nào." Lâm Mặc vội vàng dẹp những tâm tư kia sang một bên, quay trở về chủ đề ban đầu, "Anh nói xem, tôi tự xưng là bạn học hay đồng nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762692/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.