"Người muốn thì cứ đi đi!" Vãn Vãn đứng lên, chẳng thèm ngoảnh đầu, bước chân thoăn thoắt chạy về cung điện của mình.
Đế Cửu Thương lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô quạnh ấy, thần sắc dưới đáy mắt ẩn ẩn vẻ khó đoán.
Chỉ mới trải qua vài thế giới, ấy thế mà ma tính của nàng đã hiển lộ ra đôi chút. Nếu vậy, ắt hẳn sớm thôi nàng sẽ nhớ lại hết tất thảy mọi chuyện. Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ đanh, tia kim sắc lúc ẩn lúc hiện trong đôi đồng tử đen láy lạnh như băng.
Buổi tối.
Ánh đèn xanh leo lét phủ lên đại điện bức màn mờ mờ ảo ảo, dưới ánh lửa nhàn nhạt, một thân ảnh bé nhỏ điêu luyện trèo vào bằng đường cửa sổ, sau đó rón ra rón rén đi tới phòng trong.
Nam nhân bấy giờ đang lẳng lặng nằm trên giường, suối tóc đen mượt tản ra tựa đóa sen tới kỳ nở rộ, dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ, đường nét gò má hoàn mỹ như viên ngọc được chạm khắc tỷ mỉ đến vô khuyết, hàng lông mi thật dài an ổn rũ xuống, làn da hắn mịn màng đến mức khiến lắm kẻ phải ghen tị.
Vãn Vãn vươn tay si mê vuốt ve khuôn mặt trác tuyệt kia, động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ kinh động đến nam nhân.
Ngày mai hắn phải trở về đỉnh Côn Lôn rồi, chẳng biết bao giờ nàng mới có dịp gặp lại hắn.
Hơn nữa, từ khi bước vào thế giới này, nàng chưa từng nghe thấy bất cứ âm thanh nhắc nhở độ hảo cảm nào của hệ thống, Vãn Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042596/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.