"Tỷ thí cũng phải biết điểm dừng, ngươi ra tay quá tàn độc rồi. Tiểu Tử, ta thật không ngờ ngươi là loại người như vậy." Mặc Dạ Minh lạnh lùng nói.
Thần sắc Vãn Vãn vẫn dửng dưng như không: "À." Dứt lời, nàng xoay người bước hai bước, đoạn quay đầu nói: "Trước giờ ta vẫn luôn là người như vậy, à không, là yêu như vậy chứ!"
Mặc Dạ Minh trầm mặt, siết chặt kiếm trong tay, cất giọng cảnh cáo: "Lần sau nếu ngươi còn đụng đến nàng ấy, đừng trách ta không để ý đến tình xưa nghĩa cũ!"
Khóe môi Vãn Vãn nhàn nhạt nhếch lên, nghiêng đầu bảo: "Được thôi." Giữa mi tâm thanh tú lồ lộ tia tà khí cùng quyến rũ đòi mạng.
Vốn nàng cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, thậm chí có thể dùng từ giả nhân giả nghĩa để hình dung. Kẻ đáng sợ nhất trên cõi đời này không phải loại người thoạt nhìn hung dữ hổ báo, mà là kẻ luôn nở nụ cười trên môi, nhưng lại có thể đâm người khác một dao từ sau lưng bất cứ lúc nào, khiến họ chết mà chẳng kịp nhắm mắt. Loại người này bạc tình bạc nghĩa, làm mọi thứ theo ý mình, đấy mới là kẻ đáng sợ chân chính.
Con ngươi Mặc Dạ Minh co quắp lại, theo bản năng siết chặt tay.
"Sư huynh, huynh làm muội đau.." Đồ Sơn Thanh Thanh hô to, sắc mặt trắng bợt đi.
Bấy giờ Mặc Dạ Minh mới hồi thần, buông lỏng tay, đoạn bế nàng ta ngự kiếm về Tinh Thần Sơn.
Vãn Vãn cũng ôm tâm tình vô cùng tốt quay lại đỉnh Vụ Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042595/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.