Vốn tưởng rằng trong tranh cất giấu bí mật gì, hóa ra chỉ là một bức tranh họa phong cảnh bình thường, Vãn Vãn ỉu xìu bước ra.
Lát sau, cuối cùng nàng cũng phát hiện được trong giá sách có một cơ quan ẩn, quả nhiên, cơ quan không phải nằm trên giường chiếu, mà được giấu trong tủ sách.
Vãn Vãn đưa tay ấn một cái, giá sách liền từ từ di chuyển sang bên trái, để lộ ra một lối đi nho nhỏ, vách tường dọc lối đi treo đầy đá Nguyệt Quang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nàng chẳng hề do dự, lập tức ôm Ngự Trạch bước vào, tới cuối lối đi, quang cảnh bấy giờ đã biến chuyển, đập vào mắt là một cái cầu bạch ngọc hình vòm bắc qua hồ nước nho nhỏ, phía bên kia bờ hồ là một gian nhà bé xinh.
Nhịp tim dần dần tăng nhanh, Vãn Vãn lập tức băng qua cầu, thấp thỏm đứng trước cửa gian nhà.
"Sư phụ?" Nàng nhẹ giọng gọi.
Vẫn chẳng có tiếng đáp lời, Vãn Vãn to gan vươn tay đẩy cửa ra.
Bước vào trong phòng, ngay khi thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường kia đập vào mắt, đồng tử tím nhạt của Vãn Vãn co lại, bàn tay sững sờ buông thõng ra khiến Ngự Trạch rơi bụp xuống mặt đất.
"Aida.." Ngự Trạch đau đớn la lên, bấy giờ nó cũng đã phát hiện bóng dáng kẻ nằm trên giường kia, liền cuống cuồng đứng lên, vội vàng bay nhanh khỏi gian nhà như bị ma đuổi.
Người nọ là một cậu bé khoảng tầm tám chín tuổi, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042589/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.