"Vì sao?" Vãn Vãn hỏi.
"Cô không thể ly hồn quá lâu được, bằng không thân thể sẽ bị khô kiệt." Quý Thanh giải thích.
"Vậy tôi có phải nhanh chóng trở về không?"
"Ừm." Quý Thanh lấy một cái cổ tệ ra đưa cho nàng, "Đây là thông linh tệ, về sau nếu cô lại bị ly hồn hoặc gặp chuyện gì nguy hiểm hãy nắm chặt cổ tệ này và mặc niệm tên tôi trong lòng, tôi sẽ lập tức có mặt."
(Cổ tệ: Đồng xu cổ)
Vãn Vãn vội vàng vươn tay nhận lấy.
Bởi vì sự xuất hiện của nàng dẫn đến lệch lạc cốt truyện, làm cho kiếp này Quý Thanh tiếp xúc với Chung Vãn Vãn nhiều hơn.
"Cảm ơn anh, Quý Thanh." Vãn Vãn cười nói.
Lỗ tai Quý Thanh đỏ ửng khả nghi, đoạn hắn tìm trong nhà một sợi dây màu đỏ đem tới.
"Để tôi đeo giúp cô."
"Ừm." Vãn Vãn hé ra cánh tay trắng nõn.
Hắn ngồi xuống bên người nàng, cúi đầu nghiêm túc dùng sợi dây đỏ xuyên qua cái lỗ ở chính giữa đồng xu, sau đó dịu dàng buộc vào cổ tay nàng.
"Xong rồi đó." Quý Thanh khẩn trương đến mức giọng nói run run.
[ Tích -- cộng thêm 5 điểm hảo cảm, độ hảo cảm trước mắt là 44%!]
Vãn Vãn quan sát đồng xu trên tay mình, dưới ánh mặt trời phản chiếu có thể thấy từng dòng chữ cổ xưa phức tạp như ẩn như hiện, chứng minh vật này đã tồn tại vô cùng lâu đời.
"Bây giờ tôi sẽ đưa linh hồn cô nhập xác." Quý Thanh ôn tồn bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042510/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.