"Vương.." Raffith vội vàng chạy lên đón.
Hắn không thèm liếc nàng lấy một cái, chỉ chăm chăm đi thẳng đến chỗ Vãn Vãn đang nằm.
Vãn Vãn trơ mắt nhìn hắn từ từ đến gần, trong lòng có chút run rẩy nhưng lại cố tình quật cường ngậm chặt miệng. Gilgamesh vươn tay bóp chặt lấy cằm nàng, thô bạo nâng khuôn mặt yêu kiều bé nhỏ kia lên, "Eliya! Em làm Bổn vương tức giận!"
Vãn Vãn nghe thấy lời này chỉ hơi nhíu mày, Raffith lại sợ tới mức quỳ sụp xuống mặt đất mà dập đầu cầu xin: "Vương, Vương phi không cố ý chọc ngài tức giận, bởi vì.."
"Cút!" Gilgamesh không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
"Vương.." Raffith nơm nớp lo sợ nhưng vẫn còn muốn thanh minh cho Vãn Vãn. Từ nhỏ nàng đã theo hầu hạ Vương phi, làm sao có thể trơ mắt nhìn người chịu thương tổn đau đớn. Cho dù hôm nay có phải chết dưới tay Vương, nàng cũng muốn bảo hộ Vương phi nhà mình được an toàn.
"Muốn bổn vương nói lại lần thứ hai?" Gilgamesh quay đầu lại, đôi huyết đồng lạnh nhạt đến tột cùng, nhìn chằm chằm nàng không khác gì nhìn một xác chết.
Mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn đủ rồi, vài trò trẻ con của Eliya trước giờ hắn đều có thể dung túng cho qua, nhưng tôn nghiêm là thứ hắn không cho phép kẻ nào dám cả gan khiêu khích!
"Raffith, ra ngoài đi." Vãn Vãn nhẹ giọng nói. Thử mấy lần cũng không thoát khỏi gọng kìm đang siết chặt lấy cằm mình, nàng chỉ có thể can đảm rướn lên đối diện gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042468/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.