Vãn Vãn một mình chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh, cảm giác có tiếng bước chân theo sau mình, cười lạnh một tiếng, vờ như choáng váng mà bước đi.
Vừa đi được vài bước, ở ngay khúc cua liền gặp được người quen.
Vãn Vãn nghênh mặt nhìn nữ nhân trước mắt: "Từ Văn Văn!"
"Tô đại tiểu thư, chắc là cô không ngờ rằng tôi sẽ trở lại." Đôi môi đỏ diễm lệ của Từ Văn Văn nhếch cao, lộ ra nụ cười đắc ý.
Vãn Vãn lạnh nhạt nói: "Trở lại thì làm sao, Hạo ca ca là vị hôn phu của tôi, cô trong mắt anh ấy chẳng là gì đâu."
"Phải không?" Từ Văn Văn kéo dài thanh âm, cười nói: "Cái này cũng chưa chắc. Thật ra A Hạo mấy năm nay vẫn luôn thương nhớ tôi, bằng không.. Sao anh ấy lại chiếu cố một nữ nhân giống y hệt tôi chứ!"
Vãn Vãn châm biếm trong lòng, đúng là một nữ nhân không biết xấu hổ, nàng nói: "Từ Văn Văn, cô đừng vội đắc ý, 5 năm trước tôi có thể đuổi cô đi, 5 năm sau, cô vẫn không xứng đáng cho tôi để vào mắt."
Từ Văn Văn biến sắc, nàng ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng này của Tô Vãn Vãn.
Nghĩ đến kế hoạch tối nay, trong lòng nàng cười lạnh, qua đêm nay thôi, để xem Tô Vãn Vãn cô còn cao ngạo được không!
"5 năm sau tôi đã không còn như trước, cô cho rằng hiện tại Tô gia còn có thể một tay che trời hay sao? Tô Vãn Vãn, cô nợ tôi, dù là một đồng một cắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042420/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.