Chương trước
Chương sau
Tích tích tích ——
"Sương, gần đây cậu đã làm gì?" Thanh âm mạnh mẽ của cô gái truyền tới: "Mấy ngày nay đều không liên lạc được với cậu, cậu không sao chứ? Hôm nay tôi vừa trở về Balabala..."
Minh Thù nhìn ghi chú một chút.
Hách Nhan.
Số lượng bạn bè của nguyên chủ không nhiều.
"Mời cậu ăn cơm a, gặp nhau ở công viên trung tâm, chụt chụt!"
Hách Nhan bên kia lốp bốp nói xong.
Minh Thù chỉ nghe thấy câu nói mời ăn cơm của cô ấy.
Công viên trung tâm...
Vì đồ ăn ngon!
Minh Thù thu thập một chút, thuận tiện thông báo cho mama đại nhân một tiếng sau đó ra khỏi nhà.
Công viên trung tâm có rất nhiều người, Minh Thù xuống xe liền thấy có một cô gái đứng bên cạnh đó.
Mặc áo hở rốn, váy ngắn, tóc gợn sóng, dung mạo tinh xảo hoa lệ rất có cảm giác xung kích.
Mang theo cái kính râm lớn đứng ở nơi đó, quả thực chính là vô cùng có khí chất của đại tỷ.
"Sương!"
Hách Nhan phất tay về phía cô.
Minh Thù trấn định đi qua, Hách Nhan vọt thẳng tới ôm lấy cô: "A a a, Sương, có nhớ tôi hay không?"
"... Tôi nhớ cậu mời tôi ăn đồ ăn ngon."
"Chỉ biết có ăn, không biết quan tâm đến tôi." Hách Nhan hừ một tiếng.
"Cậu không vui sao?"
"Phốc..." Hách Nhan vung tay lên: "Đi đi đi, muốn ăn cái gì? Tỷ mời cậu."
Hách Nhan tự mình lái xe, Minh Thù rất im lặng: "Cậu có xe, vừa rồi đứng ở bên ngoài làm gì?"
Hách Nhan một bên thiết lập đường đi, một bên nói: "Khoe khoang chính mình một chút a, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí thời gian tôi chưng diện lâu như vậy sao."
Minh Thù: "..."
Lý do này rất cường đại, hoàn toàn không tìm thấy điểm phản bác.
"Sương a, cậu biết không, lần này tôi tham gia hoạt động trao đổi của học sinh, thật phát rồ, đều không cho chúng tôi dùng thiết bị thông tin. Một tuần mới có thể liên lạc một lần, mỗi lần tôi gọi cho cậu đều không được, gần đây cậu đã làm gì chứ?"
Hách Nhan tham gia một hoạt động trao đổi của học sinh.
Sau khi trở về liền lập tức liên hệ cho cô, đoán chừng là còn chưa trở về trường học nên chưa biết chuyện đã xảy ra của cô.
Minh Thù: "Bế quan tu luyện."
"Oh my god." Hách Nhan biểu lộ khoa trương:" Cậu muốn tu luyện thành hồ ly tinh sao? Lợi hại lợi hại, vậy cậu còn ăn làm gì, hồ ly tinh đều là hút dương khí của người khác, ha ha ha ha..."
Hách Nhan chính là có tính tình này, nói xong lời cuối cùng liền làm cho mình tức cười.
"Ài, đúng rồi, thời điểm tôi đi không phải cậu đã có đối tượng sao? Lại bị con nhỏ Triều Sở kia đoạt?"
Thời điểm Hách Nhan ra đi đó cũng là nguyên chủ trước kia..
Đối tượng kia...
"Ừ."
Hách Nhan biết không ít chuyện của nguyên chủ.
"Tôi XXX nó..." Hách Nhan chửi nhỏ một tiếng: "Có phải cô ta bị bệnh hay không? Đoạt đối tượng của cậu đến nghiện rồi? Bản thân mình ăn nhờ ở đậu, cả ngày còn âm mưu ý đồ xấu như vậy, tôi còn chưa thấy qua loại người này, Sương, lần này cậu đừng cản tôi, tôi phải giáo huấn cô ta."
Minh Thù liếc nhìn cô ta một cái, trầm lặng nói: "Chuyện lần trước cậu đã quên?"
Lần trước Hách Nhan liền muốn dạy dỗ Triều Sở.
Kết quả là Hách Nhan bị nhà trường xử lý.
"Tự tôi có thể làm được." Minh Thù vỗ vỗ bả vai của cô ấy: "Yên tâm."
Hách Nhan biết cô không thích người khác nhúng tay vào nên cũng không tiếp tục yêu cầu hỗ trợ.
"Vậy ba cậu..." Hách Nhan muốn nói lại thôi.
"Không có gì, giờ tôi đã hiểu được rồi."
Hách Nhan dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, đại khái chính là cảm thấy cô đang mạnh mẽ chống đỡ.
Đây chính là ba của mình.
Lại giúp đỡ một người ngoài.
Nếu ba cô giúp người ngoài...
Hách Nhan cảm thấy mình có thể sẽ làm một trận.
Hoàn toàn không tiếp nhận được.
Hách Nhan đột nhiên cho Minh Thù một cái ôm to lớn.
Minh Thù: "..."
Làm gì!
Ôm ôm ấp ấp còn thể thống gì!
Cũng may xe có thể hoán đổi hình thức lái tự động, không thì hiện tại nơi bọn họ ở chính là hiện trường tai nạn giao thông.
Ánh mắt Hách Nhan nhìn cô trong suốt đường đi giống như nhìn một đứa bé đáng thương bị bỏ rơi.
Cho nên liền bắt đầu vô cùng tận tâm.
Minh Thù liền... Không giải thích.
Ăn xong đồ ăn, Hách Nhan đột nhiên hỏi cô: "Đông Ca nói có trò thú vị, cậu có đi không?"
Hỏi xong Hách Nhan liền trả lời: "Dù sao cậu trở về cũng là đối mặt với người mình không thích, đi cùng tôi đi."
Đông Ca, người này có thể là một đại nhân vật, không phải là những tên tiểu lưu manh kia có thể so sánh.
Nguyên chủ vẫn luôn lăn lộn trong cái vòng này, cô biết Đông Ca sớm hơn so với Hách Nhan, bởi vì từng giúp Đông Ca một chút chuyện nên Đông Ca nguyện ý bảo bọc cô.
Hách Nhan đưa Minh Thù đi qua đó.
Bên ngoài khu biệt thự có đủ loại xe đậu ở đó, có xe sang trọng cũng có xe gắn máy rẻ tiền, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Nhưng cũng không trở ngại nơi này náo nhiệt.
Đứng ở cửa chính là một đám người.
"Hách Nhan về rồi."
Hách Nhan vừa xuống xe liền có người huýt sáo.
Hách Nhan ném qua bên kia một cái nháy mắt, trêu đến một mảnh tiếng cười.
Minh Thù từ trong xe bước xuống.
"Wao! Triều Sương cũng tới."
Tiến vào biệt thự thì người chào hỏi càng nhiều, Hách Nhan một đường hôn gió đi qua giống như đang đi thảm đỏ.
Minh Thù hững hờ đi phía sau.
"Đông Ca!"
Hách Nhan kêu một tiếng, nam nhân đang đứng một bên khác xoay người lại, con ngươi sắc bén quét tới, ngũ quan tuấn lãng, trên người có khí chất rong ruổi giữa hắc ám làm cho người ta kính sợ.
"Hách Nhan sao." Thanh âm của Đông Ca không tính là thân thiện nhưng cũng không xa cách: "Đã lâu không gặp."
"Đông Ca còn chưa quên tôi, chứng minh cũng không lâu." Hách Nhan cười nói.
Người khác Hách Nhan đều vọt thẳng qua cho một cái ôm nhiệt tình.
Nhưng người này là Đông Ca, cô ấy cũng không dám.
"Sao có thể quên cô." Đông Ca tựa hồ cười một chút, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Minh Thù: "Triều Sương, khóa thực chiến đã xảy ra chuyện gì, người ta đều nói cô cố ý?"
"Khoá thực chiến gì?" Hách Nhan kỳ quái.
"Cô không biết?" Đông Ca khẽ nhíu mày.
"Tôi vừa trở về, có thể biết cái gì? Là khóa thực chiến gì?"
Đông Ca hai ba câu liền đem chuyện của khoá thực chiến nói cho Hách Nhan, Minh Thù muốn cản cũng không được.
"Cái này mẹ nó là có người hãm hại!" Hách Nhan thốt ra: "Tôi chắc chắn chính là Triều Sở giở trò quỷ!"
"Không có chứng cứ a." Minh Thù buông tay: "Lúc ấy là thiết bị thông tin mất hiệu nghiệm, sau khi kiểm tra thiết bị không có vấn đề cho nên chính là tôi cố ý không nghe chỉ huy."
Triều Sở làm sao làm được, nguyên chủ vẫn luôn không hiểu rõ.
Mặc dù Minh Thù có ký ức nhưng cũng không biết được, nói không chừng nguyên chủ đã không để ý đến manh mối quan trọng.
"Cho nên cô liền phải nhận xử lý?"
"Không thì nổ trường học sao?"
"Trời ạ!" Hách Nhan nắm tóc kêu rên: "Sao tôi lại gặp người có tâm kế như thế, lại dám ức hiếp Sương của tôi!"
Hách Nhan suy nghĩ linh tinh, tuyên bố muốn dạy cho Triều Sở một bài học.
Minh Thù: "..."
Đông Ca: "..."
"Tự tôi có thể làm được." Minh Thù nói: "Cô cũng đừng quan tâm."
"Như vậy sao được!"
"Được."
"..." Hách Nhan nhìn chằm chằm Minh Thù: "Thật... Không muốn tôi hỗ trợ?"
"Ừ, đây là chuyện của tôi." Nói thật... Nếu như Triều Sở không trêu chọc đến mình, cô cũng không có ý định để ý đến cô ta, dù sao hiện tại lại không có phúc lợi dùng giá trị hận thù đổi lấy đồ ăn vặt.
Hành vi hao tốn thể lực lại lỗ vốn như thế, không làm được.
Nhưng theo các kịch bản cẩu huyết này —— Triều Sở chắc chắn sẽ không cứ để yên như vậy.
Minh Thù nói hết lời mới khiến cho Hách Nhan từ bỏ ý định đi tìm Triều Sở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.