Chương trước
Chương sau
Có thể nói thủ đoạn của Triều Sở là vô cùng cao minh.
Mỗi lần đoạt người đều hoàn mỹ làm cho đối phương hết lòng hết dạ với cô ta, cũng sẽ không làm bẩn thanh danh của mình, cuối cùng còn có thể làm cho đối phương cho là mình không đủ ưu tú, không xứng với cô ta nên không dám dây dưa.
Còn có thể lấy lòng bên phía Triều Tiến.
Người như vậy, giới diễn viên cũng chứa không nổi cô ta a.
"Có hay không trong lòng cô chân nhắc chút số G là được." Trong tay cô không có chứng cứ, mà Triều Sở cũng sẽ không thừa nhận, nói nhảm cũng không muốn nói nhiều.
"Ba, con thật không có." Triều Sở nhìn về phía Triều Tiến, nước mắt rưng rưng nhìn thấy mà yêu: "Chị đã hiểu lầm con."
"Sợ là cô đã quên ai mới là ba của cô." Minh Thù lên tiếng trước Triều Tiến.
Sắc mặt Triều Sở cứng lại.
Thời điểm cô ta được đưa vào Triều Gia đã biết nhận thức, cái gì cũng rõ ràng.
Lúc đầu nên gọi Triều Tiến là chú, thế nhưng không biết vì sao Triều Sở liền gọi Triều Tiến là ba, còn gọi mẹ Triều là mẹ.
Lúc vừa tới mẹ Triều đối với cô ta cũng rất tốt.
Nhưng khi phát hiện ba Triều thiên vị Triều Sở, còn sửa lại tên cho Triều Sở, sau đó bà ấy liền dần dần lạnh nhạt đi.
"Triều Sương mày câm miệng!" Triều Tiến chỉ vào Minh Thù quát lớn: "Mày xem một chút bây giờ bộ dáng của mày là gì, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện, mày là muốn chọc giận chết tao có đúng hay không?"
Minh Thù buông tay, vẻ mặt vô tội: "Tôi lại không có nói sai, tại sao phải câm miệng? Chẳng lẽ cô ta là con ruột của ba?"
"Triều Sương!"
Sắc mặt Triều Tiến tái xanh, lời này sao có thể nói lung tung.
Triều Sở thương tâm gần chết, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống: "Thật... thật xin lỗi, con biết con là người ngoài..."
"Sở Sở, con đừng nghe nó nói hươu nói vượn." Triều Tiến vội vàng an ủi: "Con chính là con gái của Triều Tiến ta."
"Cha từ nữ hiếu, thật tuyệt."
"Triều Sương, mày cút lên cho tao!" Triều Tiến gầm thét.
"Triều Tiến, ông lại rống một tiếng thử xem!" Mẹ Triều đứng lên kéo Minh Thù ra phía sau.
Hai người đều có lửa, một chút liền phun trào.
Triều Sở nhìn như can ngăn nhưng một chút thành tâm cũng không có.
Minh Thù muốn đi lên đánh một trận nhưng bị mẹ Triều cản lại.
Minh Thù: "..." Đánh một trận là được rồi, ồn ào cái gì a!
Cuối cùng chuyện này lấy việc Triều Tiến đóng sập cửa rời đi kết thúc.
Triêu Sở đứng ở phòng khách nhìn Minh Thù lại nhìn mẹ Triều, cuối cùng cắn môi lên lầu.
Có lẽ là cãi lộn quá nhiều nên trên mặt mẹ Triều đã không có quá nhiều cảm xúc.
Bà ấy đưa Minh Thù trở về phòng: "Sương Sương, sáng mai mẹ đi tìm nhà ở, chúng ta dọn ra ngoài."
"Được." Dọn ra ngoài cũng tốt, miễn cho cả ngày ăn cơm đều cãi nhau, ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm.
"Con nghỉ ngơi đi."
Mẹ Triều đẩy Minh Thù vào phòng rồi đóng cửa lại.
Minh Thù cảm thấy thái độ của Triều Tiến thật kỳ quái.
Chẳng lẽ Triều Sở thật sự là con riêng của hắn.
Minh Thù vừa mới chuẩn bị đi rửa mặt, Triều Sở liền đến gõ cửa.
Hốc mắt cô ta sưng đỏ mang theo con ngươi ẩm ướt, nhìn qua vô cùng đáng thương.
"Làm gì?"
Triều Sở nhỏ giọng: "Chị, lúc chị nằm viện không phải em cố ý không tới thăm chị, là ba nói mẹ không cho chúng ta tới, còn nói chị bị cách ly..."
Triều Sở cũng rất kỳ quái, cô ta cũng đã biết chuyện.
Rõ ràng cô đã bị bệnh nặng, tại sao lại hồi phục được?
Triêu Sở hơi nắm chặt tay, vẻ điềm đạm đáng yêu trên mặt không thay đổi.
Minh Thù sách một tiếng, đây là tới khoe khoang tình thương của cha sao?
Minh Thù đột nhiên cười một chút: "Muốn vào trong nói chuyện không?"
Triều Sở: "..."
Cô ta nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù, đáy lòng có chút cổ quái.
Lần trước Triều Sương nhìn thấy mình liền xù lông như con nhím, lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Đừng nói chi là mời mình vào phòng như thế."
"Chị... Không cần." Triều Sở lắc đầu, khuyên nhủ: "Chị không có việc gì là tốt rồi, kỳ thật ba cũng rất lo lắng cho chị, chị không nên cãi nhau với ba."
Triều Sở một mặt "Cô không có việc gì là tốt rồi", còn biểu hiện ra tư thái cùng Triều Tiến có quan hệ vô cùng tốt như thế.
Đại khái chính là —— tôi mới là con gái bảo bối của Triều Tiến, xem như cô là con ruột thì có ích lợi gì.
Nguyên chủ trước kia cũng không ít lần bị cô ta chọc giận.
Nhưng cô ta lại một bộ dáng vẻ vô tội vì muốn tốt cho cô.
Các tiểu khả ái chính là như vậy, bất kể lúc nào cũng bày ra một mặt vô tội vô hại.
Lợi hại đến mức không nhịn được.
Minh Thù nhìn chằm chằm cô ta không lên tiếng, Triều Sở có chút kỳ quái.
Trước kia nếu cô ta nói như vậy, cô sớm đã tức giận.
Hôm nay làm sao...
Nhìn qua bình tĩnh như vậy?
"Vậy chị... Chị nghỉ ngơi cho tốt, em về phòng trước."
Triều Sở chuẩn bị rời đi, cánh tay đột nhiên bị người ta giữ chặt: "Đừng a, cô gọi tôi một tiếng chị, đương nhiên tôi phải chăm sóc cô thật tốt."
Triều Sở kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù.
Người phía sau mỉm cười, tay dùng lực kéo cô ta vào phòng.
Cửa phòng răng rắc một tiếng khép lại.
Đáy lòng Triều Sở bỗng dưng lạnh lẽo.
"Chị, chị..."
"Xuỵt, chúng ta chậm rãi hưởng thụ thời gian tốt đẹp."
"..."
-
Minh Thù ném Triều Sở ra ngoài, cô vịn khung cửa cười híp mắt nói: "Triều Sở, tốt nhất cô đừng có đến trước mặt tôi tạo cảm giác tồn tại, không thì cả đời cô sẽ khó quên được."
Cửa phòng phịch một tiếng đóng lại.
Triều Sở trắng bệch mặt, trên trán lấp đầy đổ mồ hôi, sau lưng cô ta dán vào vách tường của hành lang.
Cô lại dám đánh mình...
Còn là ở trong nhà.
Trên khuôn mặt nhu nhược của Triều Sở lộ ra một tia ngoan độc, cô ta nắm chặt vạt áo, móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay cũng không biết.
Triều Sương!
Tại sao cô còn sống trở về!
Tại sao cô không chết!
Tại sao lại còn sống trở về!
Triều Sở nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng điểu chỉnh vẻ mặt lại, khập khễnh trở về phòng của mình.
Những nơi cô ta bị đánh đã nổi lên màu xanh tím.
"A!"
Triều Sở đột nhiên đem đồ vật trên bàn quét xuống mặt đất.
"Triều Sương, vận khí của cô làm sao lại tốt như vậy, dính virus của người cá cũng không chết!"
Triều Sở giống như là nhớ tới cái gì đột nhiên giơ cổ tay lên, ấn mở cổ tay nhanh chóng gọi qua một dãy số.
Tít ——
Tít tít ——
Triều Sở ở trong phòng gọi tới gọi lui.
Bên kia vẫn không có ai nghe.
Cô tiếp tục gọi tới.
Mãi đến lần thứ ba mới có người nhận.
"Alo? Ai vậy?"
"Tôi, Triều Sở." Triều Sở nói: "Hẹn nhau một chỗ, tôi có việc muốn nói với anh."
"Ah, Triều đại tiểu thư." Đối phương cười quái dị một tiếng, Triều Sở rất không thích thái độ như vậy, cảm giác như mình bị khinh bạc, nhưng cô ta cũng chỉ có thể nhịn.
Người bên kia nửa ngày mới nói: "Được thôi, cô muốn hẹn ở đâu?"
Triều Sở nói một cái địa chỉ.
Đối phương sảng khoái đáp ứng.
Triều Sở cúp điện thoại, cô ta kiểm tra tiền trong thẻ của mình một chút, đôi mắt đẹp có chút nheo lại, sự hung ác dần dần lộ ra dưới đáy mắt.
"Triều Sương, là cô tự tìm lấy."
-
Mẹ Triều nói làm liền làm, ngày thứ hai Minh Thù liền nghe nói bà ấy đã đã tìm được mấy chỗ tương đối phù hợp, chờ sau khi đi xem liền có thể xác định được.
Sau khi Triều Tiến rời khỏi đây vẫn chưa trở về, hẳn là hắn đã trở lại quân đội, Triều Sở đoán chừng là chưa kịp cáo trạng.
Về phần Triều Sở...
Gần đây trường học được nghỉ nên cô ta vẫn luôn ở nhà, bất quá xét thấy chuyện bị Minh Thù đánh nên nhìn thấy cô liền chạy thật nhanh.
Mẹ Triều ra ngoài làm việc, trong nhà cũng chỉ còn lại Minh Thù cùng Triều Sở.
Lúc Minh Thù xuống lầu cũng cùng cô ta mặt đối mặt, Triều Sở cúi thấp đầu nhanh chóng lên lầu trở về phòng mình.
Minh Thù làn cho mình chút đồ ăn rồi chậm rãi trở về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.