Chương trước
Chương sau
Ầm!
Bạch Hạo đụng vào tủ quần áo trong phòng, cửa tủ không chịu nổi liền chia năm xẻ bảy.
Bạch Hạo ngay lập tức muốn đứng lên, kết quả còn chưa kịp đứng liền bị một cước của Minh Thù đạp xuống.
Chỉ một cước...
Bạch Hạo có chút hoài nghi nhân sinh, khí lực của cô lớn như vậy sao?
Thế nhưng lồng ngực đau đớn nhắc nhở hắn khí lực của nữ nhân này chính là lớn như vậy.
Chuyện lần trước trải qua phảng phất như ác mộng không ngừng diễn đi diễn lại trong đầu hắn.
Lúc này hắn chính là có loại cảm giác đó.
Nỗi sợ hãi không biết từ nơi nào dâng lên...
Minh Thù liên tiếp đạp hai cước, xác định người này không còn khí lực phản kháng mới thuần thục trói lại.
Bạch Hạo: "..."
Khuất nhục!
Hai lần đều thua trong tay một nữ nhân!
Đây là khuất nhục!
"Vết thương của anh lành rất nhanh nha." Minh Thù giống như thổ phỉ giẫm lên cái ghế.
Mà Bạch Hạo tựa như một "Nam nhân nhà lành" sắp bị đùa giỡn.
Bạch Hạo: "..."
"Bây giờ cậu còn cần dựa vào nữ nhân?" Bạch Hạo không để ý tới Minh Thù, ngược lại đi khiêu khích Tuyên Ca.
Tuyên Ca dựa vào cạnh bàn: "Người tôi bảo vệ tương đối lợi hại."
Bạch Hạo: "..."
Thân là Sát Thủ lại đi bảo vệ người nó, ngươi mẹ nó có mất thể diện hay không!!
Mặt của tổ chức đều bị ngươi làm cho mất hết!
Hai người im ắng đối mặt, thần sắc của Tuyên Ca thản nhiên, Bạch Hạo... Minh Thù cũng không biết hắn có biểu tình gì, bất quá nhìn phản ứng thân thể của hắn hẳn là là tức giận.
Minh Thù kéo cái ghế ra phía sau, đặt mông ngồi xuống: "Nói! Ai bảo anh tới giết tôi?"
Bạch Hạo quay đầu, liên tục cười lạnh: "Sao cô biết tôi là tới giết cô."
"Không phải tới giết tôi, chẳng lẽ là hơn nửa đêm đến trộm đồ ăn vặt của tôi?" Vậy càng không thể tha thứ!
Bạch Hạo giật giật khoé miệng một cái, đồ ăn vặt là cái gì, ai mà thèm đồ ăn vặt của ngươi.
"Tôi liền không thể đến đây vì hắn?"
Minh Thù cổ quái dò xét hắn bằng hai mắt, đột nhiên nói: "Anh thích hắn?"
Phốc ——
Bạch Hạo xém chút bị sặc nước bọt mà chết.
Hắn làm sao lại thích tên đó."
"Tôi cùng hắn vốn là có ân oán, tìm hắn có gì không đúng sao?"
"Phòng của hắn cùng phòng tôi cách một tầng."
Bạch Hạo có chút nghẹn: "... Đi nhầm."
Minh Thù hoài nghi: "Tố chất này của anh không được a, nghề này của các anh đều không cần khảo chứng sao?"
Sát Thủ của thế giới này không được.
"..."
"Anh rõ ràng chính là hướng đến tôi, còn dám gạt tôi." Minh Thù đột nhiên đứng đắn mấy phần: "Ai bảo anh tới giết tôi?"
"Lần trước cô làm nhục tôi, tôi đương nhiên muốn báo thù."
Tuyên Ca nhíu mày, lần trước?
Lần trước nào?"
Bạch Hạo tiếp tục nói: "Nhận nhiệm vụ chỉ là thuận tiện, có tiền, còn có thể báo thù, vì cái gì không làm?"
Minh Thù: "..."
Trẫm cũng không có động thủ, sao ngươi có thể vu khống?
Không đi theo kịch bản a!
Minh Thù trấn định hỏi: "Ai lại nhớ thương tôi như thế?"
Bạch Hạo tiếp tục cười lạnh: "Tôi không biết." Lúc đầu hắn cũng không biết là ai.
Tuyên Ca giải thích một câu: "Hắn quả thực không biết."
Người như bọn họ nhận nhiệm vụ đều thông qua một đường dây.
Hai bên không chạm mặt, giao dịch tại phe thứ ba.
Tiền cũng nhận tại phe thứ ba... Cũng như một người môi giới nào đó.
Hoàn thành nhiệm vụ liền báo cáo lên, sau khi đối phương xác định liền có thể nhận được tiền.
Khoản giao dịch này coi như hoàn thành.
Minh Thù nắm lấy đồ ăn vặt trầm tư.
Cái chết cổ quái của Thái Viễn Bằng, hiện tại còn mua sát thủ giết người...
Thư Hàng cũng đã vào tù, dù thế nào cũng sẽ không phải Thư mẫu cùng Thư Tuyết a?
Thư Tuyết tìm tên côn đồ bắt cóc cô, rất hợp lý.
Tìm một Sát Thủ đường đường chính chính giết cô cũng có chút siêu cường rồi.
"Hắn làm sao bây giờ?" Tuyên Ca hỏi Minh Thù.
"Chờ tôi đánh một trận rồi đưa cho anh."
Tuyên Ca: "..." Tại sao muốn đánh một trận?
Còn có thể vì sao a, đương nhiên là vì làm hao mòn khí số của hắn rồi.
Không thì làm sao thu hồi hắn a!
Những đứa nhỏ tinh nghịch này chỉ biết gây phiền toái cho trẫm.
-
Bạch Hạo bị Tuyên Ca mang đi.
Hắn ném người ở ghế phụ, bởi vì bị Minh Thù đánh không nhẹ nên lúc này Bạch Hạo cũng không còn khí lực chạy trốn.
"Cậu muốn làm gì tôi?"
Bóng đêm ngoài của sổ không ngừng lướt qua, thỉnh thoáng có chút sáng nhưng cũng rất nhanh liền biết mất.
"Vừa rồi cô ấy nói lần trước, lần trước nào?"
Bạch Hạo sờ mũi cười lạnh: "Cô ta vì cậu xém chút giết tôi, cậu không biết sao? Cậu là một sát thủ lại trầm mê nữ nhân..."
Xoẹt xẹt ——
Lốp xe ma sát lên mặt đất phát ra âm thanh làm người ta rợn người.
Xe dừng trên đường cái không người.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng nói.
"Cậu nói cái gì?"
Bạch Hạo xém chút bị quăng đến kính chắn gió, đầu bị đâm đến đau nhức, trong nháy mắt hiện lên một đống ngôi sao chạy vòng vòng.
Hắn rống: "Cậu có bệnh sao!"
Tuyên Ca nắm lấy cổ áo Bạch Hạo, thanh âm trầm thấp: "Cậu mới vừa nói cái gì?"
Chất lượng của cổ áo quá tốt, siết đến Bạch Hạo có chút thở không nỗi.
Hắn cắn răng tức giận nói: "Tôi nói cô ta xém chút giết tôi!"
"Lúc nào?"
"Tôi dựa vào cái gì..." Nói cho cậu!
Bạch Hạo hô hấp khó khăn, sắc mặt đỏ bừng lên, tử thần trước mắt làm hắn nhanh chóng mở miệng: "Thời điểm lần trước lúc chúng ta giao thủ."
Lần trước cô rời khỏi biệt thự là đuổi theo hắn?
Tuyên Ca nới lỏng một chút lực đạo.
Bạch Hạo thừa cơ thở dốc? lại mắng một tiếng: "Nữ nhân kia quả thực là kẻ điên..."
Ầm!
Đầu Bạch Hạo đụng vào cửa sổ xe, hai mắt lật một cái hôn mê bất tỉnh, thân thể mềm nhũn ngã xuống ghế.
Tuyên Ca mặt không đổi sắc thu tay lại.
Bạch Hạo tuỳ ý tuột xuống, chật vật co quắp trong ghế phụ chật hẹp.
Tuyên Ca đem người đưa đến chỗ ở của Vệ Nhất cùng Tô Khấp.
"Lão Đại, gần đây anh đang làm gì chứ?" Tô Khấp đã sớm hồi phục vết thương, bởi vì không có chỉ thị của Tuyên Ca nên bọn hắn cũng không dám đi loạn.
Tuyên Ca đem Bạch Hạo đang ngất thả xuống.
"Bạch Hạo!"
Tô Khấp nhìn thấy người liền tức giận, Vệ Nhất tay mắt lanh lẹ vội vàng giữ chặt hắn.
"Đều là tên tiểu nhân này ở phía sau tính toán chúng ta, lão Đại, để cho tôi chơi chết hắn." Tô Khấp đấm đá trong không khí.
"Cậu đừng làm rộn." Vệ Nhất kéo hắn ra một chút.
Tô Khấp có chút không cam tâm.
Có thể là nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tuyên Ca nên hắn hơi thu liễm mấy phần.
Vệ Nhất hỏi: "Lão Đại, Bạch Hạo làm sao bây giờ?"
Tuyên Ca lặng im vài giây: "Nhốt lại trước."
Tuyên Ca cũng không ở lại quá lâu, để Bạch Hạo ở lại sau fó bàn giao vài câu rồi lái xe rời đi.
"Vệ Nhất, cậu nói gần đây lão Đại đang làm gì?" Thần thần bí bí.
Vệ Nhất kéo Bạch Hạo vào phòng." Làm sao tôi biết."
Việc Lão Đại làm từ trước đến nay sẽ không cùng bọn hắn trao đổi.
Theo lý thuyết, người như bọn họ đều là độc lai độc vãng.
Nhưng hắn cùng Tô Khấp là một tay lão Đại bồi dưỡng.
Lão Đại có chuyện, làm sao bọn hắn có thể khoanh tay đứng nhìn.
Tô Khấp đuổi theo giúp một tay, giơ chân Bạch Hạo chân lên: "Chẳng lẽ chúng ta vẫn trốn ở chỗ này?"
Vệ Nhất nói: "Lão Đại đã để chúng ta ở chỗ này chờ, thì cứ ở chỗ này chờ."
Tô Khấp nói thầm một tiếng.
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì." Tô Khấp vội vàng nói.
"Tô Khấp, lão Đại không cho phép cậu làm loạn, tốt nhất cậu nên an phận một chút cho tôi."
"Biết rồi biết rồi."
Vệ Nhất không quá yên tâm, âm thầm hạ quyết tâm muốn theo dõi Tô Khấp một chút.
Ánh mắt Tô Khấp rơi vào trên người Bạch Hạo.
Hắn không ra ngoài làm loạn...
Tên phản đồ này cũng có thể thu thập a?
Bọn hắn bị đuổi giết có hơn phân nửa công lao của Bạch Hạo.
Hiện đã rơi vào trong tay hắn, thù này dù sao cũng phải báo!!
***Mặc niệm 1 phút cho Bạch Hạo ?? ***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.