Chương trước
Chương sau
Tuyên Ca không quá thích ứng dạng tiếp xúc như vậy, phảng phất tay chân cũng không biết để vào đâu.
Hắn thật sự cảm thấy làm nhiệm vụ tương đối buông lỏng hơn.
Minh Thù viết xong một tờ, lùi ra sau dựa vào: "Thầy."
Trước đó cô chưa từng gọi hắn là thầy.
Hoặc là gọi thẳng tên.
Hoặc là kỳ quái gọi hắn gia sư tiên sinh.
Đột nhiên mềm mềm gọi hắn là thầy...
Tuyên Ca bị làm cho toàn thân không được tự nhiên, trong lòng lại ngứa ngáy giống như có con mèo nhỏ đang cào.
"... Ừ."
"Anh rất khẩn trương sao?" Minh Thù quay đầu, mỉm cười nhìn hắn.
"Không có." Tuyên Ca nghiêng đầu, hắn khẩn trương cái gì, hắn mới không khẩn trương.
Minh Thù dùng bút chống cằm: "Vậy anh hôn tôi một cái."
Tuyên Ca: "..."
Tuyên Ca xém chút bị sặc nước bọt chết.
Cô có chút tự trọng nào của nữ nhân hay không!
Tuyên Ca đưa tay gõ bàn một cái nói: "Làm bài."
Minh Thù cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài: "Anh ngồi gần một chút, tôi viết không được."
Tuyên Ca: "..." Vậy ngươi xuống dưới a!
Tuyên Ca hạ ghế uống, nhẹ nhàng ôm cô miễn cho cô té xuống.
Hắn nhìn tay đặt ngang bên hông thiếu nữ một chút, như giật điện thu về.
Eo cô thật mảnh...
Giống như dùng sức một chút liền bẻ gãy...
Tuyên Ca ngồi im chờ Minh Thù làm xong.
Cầm được bài thi, hắn thở phào: "Em đi xuống trước."
"Tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh."
"..."
Ngươi ngồi trong ngực ta, chính là ảnh hưởng ta!
Tay Tuyên Ca nắm bài thi có chút dùng sức, đem lực chú ý tập trung trên bài thi.
Cùng trước đó không khăc biệt lắm, tựa hồ không có tiến bộ gì.
Cô còn bảo trì đến rất tốt...
Tuyên Ca đem bài thi phóng trên mặt bàn, cầm bút bắt đầu giảng: "Đề này hôm qua em mới làm qua, em không nhớ cách giải?"
Minh Thù rất là có lý chẳng sợ: "Anh nói lại một lần."
Tuyên Ca nghẹn họng, bởi vì ôm cô nên chỉ có thể vòng qua người cô, cầm lấy giấy nháp một bên viết một bên giảng.
Chờ Tuyên Ca kịp phản ứng tư thế của bọn họ có chút mập mờ, muốn buông ra nhưng lại cảm thấy đột nhiên buông ra có chút không được lắm.
Cuối cùng khẽ cắn môi, cứ như vậy nói tiếp.
-
Về sau mỗi ngày Minh Thù đều nhận được một bức thư tình màu đen.
Loại thư này nhìn thoáng qua thật sự rất giống thư thông báo tử vong.
Sở thích của tiểu yêu tinh thật là không thể chấp nhận bừa.
Mà Minh Thù cũng phát hiện, về sau khi học bổ túc, Tuyên Ca đều tận lực cách xa cô...
Mặc dù cuối cùng không hiệu quả gì.
Phản kháng vô hiệu, Tuyên Ca khả năng từ bỏ trị liệu, từ bị động đến bây giờ sẽ chủ động ôm cô.
Tiến bộ vẫn là rất lớn.
Minh Thù tan học trở về, còn chưa tiến vào biệt thự liền nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Tuyên Ca xuống xe trước, đứng bất động trong chốc lát sau đó mới kéo cửa xe để Minh Thù xuống.
"Thư Nhiên, mày có tính người hay không!"
Người trong biệt thự nhìn thấy cô lập tức xông lại.
Thư mẫu xông lên trước, tựa hồ muốn động thủ với Minh Thù nhưng bị vệ sĩ ngăn trở.
Giãy dụa bất thành, bà ta bắt đầu chửi rủa: "Thư Hàng là bác cả của mày, sao mày có thể đưa hắn vào tù, mày là bạch nhãn lang, sao chổi..."
Tuyên Ca đứng bên cạnh Minh Thù: "Đi vào trước?"
Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn vặt: "Để bà ta mắng."
"Thư Nhiên mày là tiểu tiện nhân, chúng ta chiếu cố mày nhiều năm như vậy, còn không bằng nuôi một con chó, mày # $%@ #$%..."
Phía sau càng ngày càng khó nghe, Tuyên Ca cau mày lại.
Hắn nhìn thiếu nữ bên cạnh, răng rắc răng rắc ăn đồ ăn vặt, giống như người bị chửi không phải cô.
Thư mẫu bên kia mắng nửa ngày, phát hiện Minh Thù không có động tĩnh, thậm chí là còn ăn được đồ ăn vặt, đáy lòng dâng lên mấy phần cổ quái.
Nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận.
"Mắng xong rồi?" Minh Thù đem đồ ăn vặt bỏ vào trong tay Tuyên Ca, phủi tay: "Đến, để tôi giảng đạo lý cho bà."
Thư mẫu theo bản năng lui về sau một bước.
Minh Thù để vệ sĩ bắt lấy bà ta.
Thư mẫu lập tức kêu to lên: "Thư Nhiên tao là trưởng bối của mày, mày dám bất kính với tao sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
"Vậy tôi liền hảo hảo tạ ơn trưởng bối trước kia đối với tôi đặc thù chiếu cố, còn thiên lôi đánh xuống... Yên tâm, khả năng người bị đánh không phải tôi."
Minh Thù nở nụ cười xinh đẹp.
Thư mẫu: "..."
Minh Thù đánh Thư mẫu một trận, sau đó để vệ sĩ ném ra.
Cô đứng bên trong phân phó: "Lần sau người này lại đến cứ trực tiếp đánh."
Thư mẫu: "..."
Tuyên Ca: "..."
Tiểu nha đầu này hình như có chút bạo lực.
Thư Hàng bị bắt, Thư mẫu tựa như mất đi chỗ dựa, không biết nên làm sao bây giờ mới muốn đến tìm Minh Thù.
Nhưng muốn cứu Thư Hàng ra gần như không có khả năng, bởi vì cảnh sát tra ra cái chết của Thái Viễn Bằng cùng Thư Hàng có quan hệ.
Thư Hàng không thừa nhận, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực.
Nếu như Thư Hàng không bị bắt, có lẽ cảnh sát sẽ bỏ qua chứng cứ kia, nhưng xấu chính là ở chỗ hắn bị bắt.
Thư mẫu tìm các loại quan hệ, nện tiền vào không ít cuối cùng dũng không có hy vọng.
-
Ban đêm.
Biệt thự một màu đen kịt.
Một bóng người leo vào bên ngoài biệt thự, cẩn thận đẩy cửa sổ tầng 2 không bị đóng ra.
Hắn xoay người đi vào.
Duy trì tư thế nhảy vào, nghe vài giây động tĩnh, xác định sau khi an toàn mới cẩn thận bắt đầu di chuyển.
Hắn mở cửa, đèn đêm trong hành lang tản ra ánh sáng vàng nhạt từ bên ngoài rọi vào.
Vài giây sau, người kia lách mình ra ngoài, nhanh chóng quan sát bốn phía tìm tới bậc thang.
Hắn chuẩn xác tìm tới phòng Minh Thù, nắm chặt tay cầm cửa nhẹ nhàng vặn.
Két ——
Cửa phòng tuỳ tiện bị đẩy ra, người kia lặng yên không tiếng động đi vào phòng.
Dưới ánh sáng yếu ớt tựa hồ có thể thấy một người đang nằm trên giường.
Hắn đi đến bên giường, một mạch vén chăn lên, năm ngón tay bóp xuống dưới.
Gối bông mềm mại.
Không có ai!!
Ba ——
Đèn trong phòng đồng thời sáng lên.
Người kia giật mình trong lòng nhìn về phía cửa.
Minh Thù tựa vào cửa, cười tủm tỉm nói: "X tiên sinh, hơn nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ nhi, anh muốn làm gì đây?"
Trong tay Bạch Hạo còn bóp một cái gối đầu, nội tâm có vô số đầu tào mẹ nó đang chạy như điên.
Mẹ!
X tiên sinh là thứ quỷ gì!
X tiên sinh... Thân hình Bạch Hạo khẽ động, chạy về phía Minh Thù.
Minh Thù từ phía sau lấy ra một cây súng.
Thân hình Bạch Hạo lập tức cứng đờ.
Lần trước bị vũ nhục lớn như vậy, Bạch Hạo là muốn trực tiếp giết Minh Thù.
Bất quá đối phương có súng...
Hai người giằng co không xong, ánh mắt Bạch Hạo quét qua bên cạnh, thân hình hắn đột nhiên trùn xuống, lăn khỏi chỗ đến bên cửa sổ kéo màn cửa ra.
Đạn lướt qua hắn bắn vào trong tường.
Móa!
Bạch Hạo kéo màn cửa một cái, tung ra bao Minh Thù lại.
Hắn lần nữa tiến lên.
Mắt thấy sắp bắt được Minh Thù lại bị thứ gì đó đánh tới, Bạch Hạo bị ép tránh về phía bên cạnh.
Hắn còn chưa thấy rõ ngưởi công kích mình là ai, đối phương đã đến trước mặt, một chưởng ác liệt đập vào người hắn.
Thời điểm ra tay, Bạch Hạo liền biết đối phương là ai.
Hắn biết Tuyên Ca ở đây, cho nên mới muốn tốc chiến tốc thắng đem người "Trộm" ra ngoài trước.
Tuyên Ca bắt lấy cánh tay Bạch Hạo, Bạch Hạo dùng chân quét qua Tuyên Ca, hai người đột nhiên giằng co xuống.
Bạch Hạo cười lạnh trào phúng: "Tôi vậy mà không biết Sát Thủ cũng học được cách bảo vệ người khác, cậu là muốn đổi nghề làm vệ sĩ sao?"
Tuyên Ca không lên tiếng, sau đó xoay người dựa thế thoát khỏi sự khống chế của Bạch Hạo vây quanh phía sau hắn.
Bạch Hạo phản ứng nhanh chóng, ánh sáng sắc bén từ đầu ngón tay hắn hiện lên đâm thẳng về phía Tuyên Ca.
Hai người cứ trong phòng ngươi tới ta đi.
Bạch Hạo hiển nhiên thích chơi lừa gạt, không cẩn thận liền sẽ bị hắn tính toán.
Tuyên Ca muốn đề phòng hắn, còn muốn phòng ngừa hắn lách qua mình tập kích Minh Thù phía sau, không khỏi có chút bó tay bó chân.
???Hẹn các nàng tối mai a!!!???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.