Chương trước
Chương sau
Mẹ Văn cuối cùng cũng nhớ tới vì sao lại cảm thấy quen mắt như vậy.
Bà đã từng xem qua ảnh chụp, nam nhân trên tấm ảnh không phải là hắn sao?
"Tiểu Địch... Mấy đứa..."
Trên mạng có nói là nam nhân này bị Văn Địch bao nuôi.
Lương Triệt có khả năng bị ba chữ bạn trai nện đến có chút choáng.
Nửa ngày cũng không có phản ứng.
Minh Thù cùng mẹ Văn gì hắn cũng không biết.
Dù sao cuối cùng mẹ Văn cũng không nói gì, giống như cứ như vậy thừa nhận thân phận của hắn.
Minh Thù gọi bác sĩ tới kiểm tra cho mẹ Văn.
Chờ làm xong kiểm tra, Minh Thù mới cùng bà nói về chuyện của ông Cố.
"Mẹ, ông Cố đã tới, con đã đuổi hắn đi, nếu mẹ muốn về nhà con cũng không ngăn mẹ."
"Bất quá mẹ phải suy nghĩ thật kỹ, ông Cố nếu quả như thật yêu mẹ, lúc trước cưới mẹ vào cửa sẽ không để mẹ gánh chịu nhiều lời đồn như vậy."
"Con biết, chuyện lần này, là con gây ra..."
"Tiểu Địch." Mẹ Văn cắt đứt cô: "Con là con gái của mẹ, mẹ sẽ không trách con."
Bà thở dài: "Bất quá, chú Cố của con... Mẹ sẽ suy nghĩ thật kỹ đi."
Bà ấy đưa tay sờ lấy bụng dưới.
Nơi này đã từng có con của bà cùng hắn.
"Cũng tốt, để mẹ xem một chút thái độ của hắn."
Mẹ Văn không hiểu: "Thái độ gì?"
Minh Thù không giải thích.
Nhưng mẹ Văn rất nhanh liền biết rồi.
Cảnh sát tìm tới.
Minh Thù báo cảnh sát.
-
Cố gia.
Cố Tích bị gọi trở về, ông Cố ngồi một bên, một bên khác là cảnh sát.
Nhìn thấy cảnh sát, đáy lòng cô ta xiết chặt.
Cô ta hơi hít dâu, trấn định đi qua: "Ba, gọi con về vội như vậy, có chuyện gì sao?"
Ông Cố nhìn chằm chằm Cố Tích, từ góc độ của người ba hắn không tin con gái nhu thuận của mình sẽ làm ra loại chuyện đẩy mẹ kế xuống cầu thang như vậy.
Nhưng là...
Hắn lúc đầu dự định sẽ hỏi rõ trước.
Thế nhưng còn chưa kịp hỏi cảnh sát liền tìm tới cửa.
Trong biệt thự không có người hầu, thời điểm cảnh sát đến vết máu vẫn còn trong phòng kháchz
"Là hai vị cảnh sát nayf có chuyện hỏi con."
Lòng bàn tay Cố Tích toát ra mồ hôi lạnh, không có việc gì, không có việc gì, cô ta đều có chứng cứ không ở hiện trường.
Cô ta hơi nắm chặt tay, bảo trì nụ mỉm cười: "Hai vị cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?"
Một vị cảnh sát trong đó nói: "Là như vậy, chúng tôi nhận được một tin báo nói có người đẩy mẹ của cô ấy xuống lầu, hại mẹ cô ấy sinh non. Người bị hại này chính là mẹ kế của Cố tiểu thư."
"Tôi biết..." Cố Tích gật gật đầu,: "Tôi cũng vừa nhận được tin tức, đang chuẩn bị đến bệnh viện thì ba liền gọi điện thoại cho tôi."
"Thế nhưng căn cứ theo lời của người báo cảnh sát nói là cô đẩy mẹ kế xuống lầu, dẫn đến bà ấy sinh non."
Cố Tích cắn môi, bất quá kỹ thuật diễn xuất vẫn online, lộ ra một chút mơ màng giống như nghe không hiểu cảnh sát nói cái gì.
Cô ta khoát khoát tay, lộ ra sự oan uổng khẩn trương: "Làm sao lại như vậy, tôi làm sao lại làm ra loại chuyện này, quan hệ của tôi cùng mẹ kế mặc dù không phải đặc biệt thân thiết, nhưng cũng không quá tệ..."
Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Cố tiểu thư, xin hỏi hôm qua cô có về nhà không?"
Cố Tích lắc đầu: "Hôm qua tôi vẫn luôn ở cùng một chỗ với Thôi tiên sinh tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, chưa từng trở về."
Cảnh sát cùng Thôi Cảnh Dương chứng thực.
Xác định Cố Tích vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn.
"Tôi thấy trong biệt thự có camera giám sát, không biết có thể xem một chút không?"
Cố Tích biểu hiện trấn định, ông Cố gật đầu, dẫn bọn họ đi xem camera giám sát.
Nhưng camera giám sát tựa hồ hỏng rồi, bắt đầu từ tháng trước bắt không có ghi chép lại.
Cố Tích có chút thở phào, camera giám sát của biệt thự vẫn luôn không có tác dụng, cô ta đều đã quên chuyện có camera giám sát.
Bất quá cũng chính bởi vì tất cả mọi người không nhớ rõ nên hỏng cũng không có người nào biết.
Trời cao cũng đang giúp cô ta.
"Camera giám sát của biệt thự cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, rất ít xem xét, có thể là người hầu không chú ý." Ông Cố giải thích với cảnh sát.
Mặc dù camera giám sát bị hỏng có chút trùng hợp, nhưng Cố Tích có nhân chứng tựa hồ cũng không có hiềm nghi.
Cảnh sát điều tra một lúc rồi đứng dậy cáo từ.
Ông Cố đưa bọn họ rời đi, chờ xe cảnh sát rời khỏi liền đóng cửa lớn lại.
"Cố Tích."
Hắn trầm giọng kêu một tiếng.
Cố Tích cúi thấp đầu: "Ba..."
Cố phụ hỏi: "Con nói rõ có chuyện gì xảy ra?"
Cố Tích vẫn một mặt vô tội: "Ba, vì sao ba lại hỏi con như vậy? Con cũng không rõ ràng..."
"Con nói thật với ba, có phải con đẩy dì con hay không!"
Cố Tích cắn môi dưới.
Thanh âm cô ta nghẹn ngào: "Ba, ba không tin con sao?"
Cố phụ trầm mặt: "Con nói con không có trở về, vậy bản báo cáo trong thư phòng ba làm sao lại đổi vị trí?"
"Con không biết bản báo cáo gì." Cố Tích ậm ừ một tiếng: "Dì ở nhà, nói không chừng là dì ấy đi vào."
Cố phụ: "Dì con chưa từng vào thư phòng của ba."
Cố Tích: "Ba lại không ở nhà, có lẽ là dì ấy không cẩn thận tiến vào thì sao? Ba, con đã nói hôm qua con không có trở về, Thôi tiên sinh cũng đã làm chứng cho con, tại sao ba lại không tin con?
Nói đến phần sau, hốc mặt Cố Tích một mảnh đỏ bừng.
Nước mắt óng ánh thẳng rơi xuống.
Ông Cố giận dữ mắng mỏ: "Con thật sự cho rằng camera giám sát của biệt thự bị hỏng rồi?"
Câu này của ông Cố làm Cố Tích sững sờ tại chỗ.
Trong đầu cô ta nổ bừng, tựa hồ đang nghĩ rõ ràng cái gì.
"Ba..."
Cố Tích kinh ngạc nhìn về phía ông Cố, cô ta tiến lên giữ chặt cánh tay ông ấy.
"Ba, con không phải cố ý... Con chính là... Hôm qua con trở về chỉ là muốn lấy đồ, con liền vào thư phòng của ba..."
"Con vừa hay nhìn thấy phần báo cáo kia..."
"Lúc ấy đầu óc có chút loạn..."
"Dì ấy lôi kéo con nói chuyện, con không biết thế nào..."
"Ba, thật xin lỗi, không phải con cố ý."
Lúc ấy Cố Tích nhìn thấy phần báo cáo kia, biết được mẹ Văn mang thai, trong đầu cô ta liền nổ tung.
Từ lúc mẹ Văn mang theo Văn Địch gả vào Cố gia...
Cô ta đã không thích bọn họ!
Thế nhưng cô ta không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm người ta nói cô ta không đúng.
Nếu như mẹ Văn sinh một đứa con, liền xem như con gái thì nó cũng nhất định sẽ cùng cô ta chia sẽ tình thương của ba.
Nếu như là con trai...
Về sau toàn bộ Cố gia này còn không phải là của nó sao?
Lúc ấy mẹ Văn nói cái gì cô ta căn bản không nhớ rõ, lúc ấy trong đầu vốn là đang hỗn loạn, bị bà ấy lôi kéo không buông liền nhìn thấy khuôn mặt chán ghét kia.
Cô ta liền...
Đẩy bà ấy một cái.
Sau đó cô ta sợ hãi liền chạy.
Cô ta nói chuyện này cùng Thôi Cảnh Dương, cũng cùng Thôi Cảnh Dương nói xong lời làm chứng.
Ông Cố nghe xong giơ tay muốn đánh cô ta, cuối cùng lại bỗng nhiên dừng giữa không trung.
"Con hồ đồ!!"
Cố Tích kéo cánh tay ông Cố phụ: "Ba, ba đừng nói cho cảnh sát, con thật sự không phải cố ý."
Về sau cô ta cũng rất hối hận, rất sợ hãi.
Thế nhưng lúc ấy cô ta đang rất tức giận...
Hận ý đọng lại nhiều năm như vậy liền bộc phát vào thời khắc đó.
"Được rồi." Ông Cố hất tay cô ta ra: "Việc này con đừng nói cho bất luận kẻ nào, vừa rồi nói cùng cảnh sát thế nào liền nói với bên ngoài thế đấy, biết chưa?"
Cố ý đẩy người xuống lầu dẫn đến sinh non, cái này là tội cố ý gây thương tích.
Ông Cố coi như tức giận cũng sẽ không thật sự mặc kệ cô ta.
Cố Tích rưng rưng gật đầu.
"Ba, dì bên kia..."
"Chuyện này ba sẽ xử lý."
Ông Cố dừng một chút, lại hỏi: "Thôi tiên sinh bên kia?"
"Con sẽ nói với hắn." Cố Tích nói.
"Vậy là tốt rồi." Ông Cố gật đầu: "Ba thấy Thôi tiên sinh là thật sự thích con, đến thời điểm thích hợp hiểu chút sự tình, nếu như Cố gia có thể cùng Hằng Phong liên hợp, Cố gia của chúng ta cũng sẽ cao hơn một tầng."
Cố Tích biết thời điểm thích hợp, hiểu chút sự tình là ám chỉ cái gì.
Cô ta gật gật đầu: "Con biết rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.