Kỳ Ngự cảm thấy người của Vạn Kính Sơn là lạ, luôn luôn vụng trộm dò xét hắn.
Cũng không phải dò xét cái gì kỳ quái, tựa như tiểu hài tử bày tỏ loại tò mò này khi khách tới nhà lúc còn bé.
Hiện tại hắn cũng không dám ra khỏi cửa, cảm giác bị vụng trộm nhìn lén không tốt lắm.
Mà cô vợ hắn vẫn luôn ở Linh Trì, hắn đi xem cô, cô cười hì hì hỏi hắn có muốn ở cùng một chỗ hay không.
Kỳ Ngự vốn định kiên cường "Cùng một chỗ thì cùng một chỗ", nhưng hắn luôn nghĩ tới chuyện ngày đó.
Chẳng biết tại sao lại đặc biệt khắc sâu, mỗi lần hồi tưởng lại cũng có thể làm tim hắn đập rộn lên.
"Em còn muốn ở bên trong bao lâu?" Kỳ Ngự ngồi bên cạnh ao hỏi cô.
Minh Thù dựa vào bên cạnh ao, tóc ướt sũng dán trên đầu vai, sương mù lượn lờ như ẩn như hiện vây quanh người cô.
"Hôm nay là ngày cuối cùng."
Tầm mắt Kỳ Ngự ánh rơi vào sương mù trên mặt ao: "Cô vợ nhỏ, em dạy tôi tu luyện đi."
Ở thế giới này hắn quá vô dụng.
Hắn không nghĩ mình lại vô dụng như vậy.
"Tu luyện?"
Tiếng nước sột soạt, lực lượng trên đùi Kỳ Ngự nặng lên, Minh Thù ngồi trên đùi ngửa đầu nhìn hắn.
Kỳ Ngự bỗng nhiên đối đầu với con ngươi ướt sũng.
Khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng như Bạch Tuyết, bên trong thanh lãnh lộ ra sự diễm lệ.
Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Ở tuổi này của anh tu luyện đã chậm, anh vẫn là nên từ bỏ đi."
Kỳ Ngự: "..."
Cmn!
Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458813/chuong-1322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.