Chương trước
Chương sau
Minh Thù nhìn về phía thiếu nữ đang mong chờ bên kia, lại xoay chuyển trở về: "Hắn tới trước, hay là ngươi tới trước?"
Thiếu nữ chớp mắt: "Ngươi hỏi ta sao? Ta có thể trả lời ngươi, nhưng ngươi để tiểu ca ca kia tới đây một chút."
Minh Thù cười nhạt: "Không được, hắn là của ta."
Khuôn mặt vui cười của thiếu nữ lập tức âm trầm xuống.
"Cô ta tới trước hay là người kia tới trước?" Minh Thù quay đầu hỏi Tiểu Ngũ.
"Cô ta tới trước." Tiểu Ngũ chỉ vào thiếu nữ.
Thiếu nữ: "..."
Minh Thù cười tủm tỉm hỏi thiếu nữ: "Vậy ngươi hẳn là nhìn thấy ai tiến vào bên kia?"
"Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi." Thiếu nữ duy trì sắc mặt âm lãnh một hồi, lại trông mong dán vào lá chắn trong suốt nhìn Kỳ Ngự, làm một loại tư thế mê muội liếm lá chắn.
Minh Thù đi về phía lá chắn.
Thiếu nữ ngay từ đầu không nhúc nhích, nhưng thấy Minh Thù không dừng lại liền lui về phía sau một bước.
Minh Thù cách lá chắn một ngón tay, cô hỏi: "Hắn nhìn được không?"
Thiếu nữ lại lộ ra biểu tình tiểu mê muội: "Thật đẹp."
"Vậy ngươi nhìn nhiều một chút, dù sao cũng không không được."
Kỳ Ngự: "..." CMN! Lão tử là người ai cũng có thể nhìn sao?!
Có phải nên hôn cô vợ nhỏ một chút hay không!
Kỳ Ngự nắm chặt nắm đấm, nếu cô không động thủ, hắn sẽ tự mình động thủ!
Không đánh nữ nhân?
Thật có lỗi.
Từ điển của bản thiên tài không có cái này!
Thiếu nữ: "..."
Thiếu nữ thở phì phò trừng Minh Thù: "Ta cho ngươi biết, ngươi có thế cho ta sờ hắn một chút không? Chỉ một chút thôi, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi."
Minh Thù tiến lên một bước, thân thể cô xuyên qua tấm chắn đứng trong đại điện.
Thiếu nữ cứng đờ: "Ngươi..."
Tấm lá chắn này cô ta không ra được, nhưng cô ta biết, người bên ngoài có thể tiến vào lại có thể ra ngoài được.
Nhưng tình huống bình thường sẽ không dễ dàng lựa chọn đi vào, bởi vì có thể ra ngoài, không có nghĩa là sống sót để ra ngoài.
"Ta cho ngươi sờ một chút thế nào? Ta cũng rất đẹp." Minh Thù khoe khoang: "Ngươi nhìn kỹ một chút, nói không chừng liền thích ta thì sao?"
Thiếu nữ: "..."
Ai thích ngươi!
Cô ta thích nam nhân!!
Cô ta thích nam nhân bên ngoài kia!!!
Thật muốn đem hắn đè dưới thân thể, nhìn dáng vẻ hắn thở dốc than nhẹ...
Ngẫm lại liền kích động.
Ầm!
Thân thể thiếu nữ lảo đảo một chút, lui về phía sau một mét.
Thân thể Minh Thù lóe lên xuất hiện trước mặt cô ta, không khí trước người thiếu nữ vặn vẹo, tựa hồ muốn hút Minh Thù vào.
Minh Thù vọt đến trước mặt cô ta, nắm lấy cánh tay vặn ngược về sau một cái, ép trên tấm chắn.
Minh Thù kềm hai tay cô ta: "Vừa rồi ngươi có ý gì?"
Thiếu nữ không tránh thoát, trên mặt có chút tức giận: "Ta nghĩ gì mắc mớ gì tới ngươi, ta muốn cởi sạch y phục của hắn, đem hắn..."
"A!"
Thiếu nữ kêu thảm một tiếng, thân thể thuận theo lá chắn trượt xuống quỳ một chân trên mặt đất.
Sắc mặt cô ta có chút trắng bệch.
Minh Thù tiến đến trước gót chân cô ta: "Mặc dù ngươi sẽ không chết nhưng thân thể của ngươi không phải đao thương bất nhập, ngươi vẫn sẽ rất đau. Ngươi còn dám có ý đồ bậy với hắn, ta sẽ không xác định có thể tháo thứ gì trên người ngươi xuống đâu."
Thiếu nữ biểu lộ khó coi, mồ hôi thuận theo trán nhỏ xuống, hoàn toàn không dùng được lực lượng của cô ta...
Tại sao có thể như vậy...
Cho dù bị giam ở đây, ngoại trừ không thể đi ra ngoài thì năng lực của bọn họ cũng không bị khống chế...
Cô rốt cuộc là ai!
"Hiện tại nói cho ta biết, trước kia ngươi nhìn thấy ai tiến vào bên kia không?"
Thiếu nữ cắn răng, không trả lời Minh Thù.
Minh Thù trầm lặng nói: "Tiểu khả ái không nên ép ta đánh người."
Thiếu nữ cảm giác lực lượng đè ép mình đang từ từ gia tăng, cô ta chống đỡ chốc lát.
"Ta... Ta không biết! Là từ bên ngoài vào!! Rất nhiều người!!"
"Ngươi còn nhớ rõ chi tiết thứ gì, nói hết ra."
Thiếu nữ có chút phát điên, phẫn nộ rống: "... Chuyện lâu như vậy làm sao ta nhớ kỹ."
Minh Thù dù bận vẫn ung dung mà nói: "Ngươi từ từ suy nghĩ, ta không vội."
Thiếu nữ: "..."
Thiếu nữ lại bắt đầu giãy dụa, cuối cùng thực sự thoát không được, cô ta bắt đầu vắt hết óc nghĩ.
Dáng dấp ra sao...
Lúc ấy bên ngoài hành lang tất cả đều là người, có không ít người xông tới, lúc ấy cô ta cũng đang ứng phó những người kia.
Cô ta cùng bên cạnh chỉ cách một tấm lá chắn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng...
Thế nhưng lúc ấy nhiều người như vậy, nam nhân bên cạnh phản kháng rất lợi hại, chết rất nhiều người.
Thế nhưng về sau...
"Ta thật sự không nhớ rõ!!" Thiếu nữ có chút sụp đổ: "Các ngươi không phải rất lợi hại sao? Có thể đem chúng ta nhiều người như vậy giam ở đây, ngươi còn không rõ lúc ấy xảy ra chuyện gì sao? Ngươi hỏi ta làm gì!!"
"Nếu ta biết, hỏi ngươi làm gì?"
"..."
Thiếu nữ cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ngự, trong mắt toát ra một tia sáng ngời, giống như trong sa mạc sắp gặp tử vong liền nhìn thấy ốc đảo.
"Kiếm... Trong tay những người kia đều cầm kiếm giống nhau." Thiếu nữ đột nhiên nói: "Trên chuôi kiếm khắc chữ..."
"Chữ gì?"
"Hình như là cốc..." Thiếu nữ cố gắng nhớ lại chuyện ngày đó, kiếm...
Thiếu nữ quay người đối đầu với Minh Thù: "Ta không biết cái chữ kia, ngươi buông ra ta, ta viết cho ngươi xem."
Minh Thù buông một cánh tay của cô ta ra.
Thiếu nữ giật giật tay, viết một chữ trên mặt đất.
Khích.
-
"Tiểu tổ tông ngài đi luôn sao?"
Tiểu Ngũ sắp đưa Minh Thù đến nơi, hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Đi nhanh lên đi, Tháp Thiên Khải đột nhiên mở ra, tiểu tổ tông này còn đột nhiên quay lại.
"Không thì sao? Ngươi còn muốn mời ta ăn thịt?"
Tiểu Ngũ: "..." Không dám không dám!
Nó nghĩ nghĩ: "Tiểu tổ tông, những người kia vào cùng ngài?" Làm sao bây giờ?
"Có quan hệ gì với ta."
Tiểu Ngũ lập tức hiểu được, biết phải xử lý những người kia như thế nào.
Minh Thù phất tay nhìn nó: "Giải quyết những phiền phức của cái tháp đổ nát này sớm một chút."
Tiểu Ngũ cúi đầu chín mươi độ: "Được rồi tiểu tổ tông, tiểu tổ tông đi thong thả."
Yeah!
Cuối cùng đã đi!
Hù chết chuột!
Kỳ Ngự cứ như vậy chóng mặt đi theo Minh Thù rời khỏi.
Hắn nắm tay áo Minh Thù: "Chuyện Tháp Thiên Khải mở ra em không biết rõ sao?"
"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Cái tháp đổ nát này cũng không phải của tôi. Tôi tới đây chỉ là muốn hỏi một chút việc về Thiên Khải trong tay anh."
Tháp Thiên Khải tự mình phòng ngự hoàn toàn không cần cô quan tâm.
Thấy cái tháp đổ nát này lợi hại chưa.
Cô ở đây, không chừng sẽ cản trở người ta ghét bỏ cô.
Kỳ Ngự: "..."
Dựa theo kịch bản bình thường, cái này không đúng!
Có câu nói rất hay, tiến vào đều tiến vào rồi! Sao có thể không làm gì?
"Con sen, ngươi thật sự không điều tra thêm?" Thú nhỏ cũng đi theo hỏi.
"Mười con chuột nhỏ kia đều tra không được, ta có thể tra ra cái gì, Tháp Thiên Khải còn có thể nghe ta sao? Ta cảm thấy ta không có lợi hại như vậy."
Thú nhỏ trố mắt nghẹn họng, đoán chừng là bị con sen nhà mình đột nhiên khiêm tốn như thế dọa cho phát sợ.
"... Nói thì nói không sai." Thú nhỏ nói thầm: "Vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngươi làm sao bây giờ?"
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng... Cùng lắm thì chạy trốn thôi. Thế giới nhiều như vậy, ta có thể đi xem một chút." Mang theo tiểu yêu tinh, hoàn mỹ!
Thú nhỏ: "..." Đây là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao?!
Thú nhỏ tức giận đến lông đều nổ.
Giải tán!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.