Chương trước
Chương sau
"Vạn Kính Giới... Tồn tại bao lâu?"
Minh Thù nghĩ nghĩ: "Hơi lâu."
Kỳ Ngự: "..."
Hơi lâu là bao lâu?
"Bảo bối, em nhớ kỹ một điểm là đủ rồi, Vạn Kính Giới áp đảo bất kỳ một cái gì trên thế giới."
Minh Thù cười híp mắt nói: "Tương đương với anh bây giờ áp đảo bất kỳ một cái gì trên thế giới, có phải là rất kích thích?"
Kỳ Ngự: "..."
Cũng không có!
Trước đó cô nói khoác mình rất lợi hại, kết quả lợi hại đến người ta cũng không nhận ra cô.
Kỳ Ngự cảm giác bọn họ đã đi rất lâu, đầu hành lang này không có bất kỳ cái gì uốn lượn, thẳng tắp hướng về phía trước, đồ án quỷ dị bốn phía đều thay đổi.
Kít ——
Ngay lúc Kỳ Ngự hoài nghi bọn họ có phải thật sự sẽ đi thẳng hết chỗ này hay không, phía trước đột nhiên xuất hiện một con chuột lớn.
Cao cỡ nửa người, thẳng chân trước, nhìn bọn họ bên này.
Chuột lớn nhìn thấy Minh Thù, kít hai tiếng, giống như thấy cái gì kinh khủng vội vàng xoay người chạy.
"Đứng lại!"
Thân thể chuột lớn cứng đờ, nhăn nhăn nhó nhó quay lại, móng vuốt chắp tay trước ngực bái một cái: "Tiểu nhân bái kiến tiểu tổ tông."
"Ai là tổ tông của ngươi." Trẫm mới không phải tổ tông của chuột!
Minh Thù kéo Kỳ Ngự đi qua: "Nhìn thấy ta chạy cái gì?"
Chuột lớn run lẩy bẩy nằm sấp trên mặt đất: "Chi chi chi... Tiểu tổ tông, ngài có chuyện gì sao?"
Không gọi là tiểu tổ tông thì gọi cái gì a?
Chi chi chi!
Minh Thù hỏi nó: "Tại sao Tháp Thiên Khải lại mở?"
Những con chuột này là đại lão thủ vệ bên trong Tháp Thiên Khải, tương ứng với số tầng trong tháp hết thảy có mười con.
Chuột lớn tứ chi hoàn toàn quỳ trên mặt đất: "Bẩm tiểu tổ tông, không biết."
Minh Thù: "..."
Không biết ngươi còn có lý chẳng sợ!
Có thể!
"Chúng tôi cũng đang điều tra, tiểu tổ tông... Ngài... Ngài có chuyện gì không?" Tuyệt đối không nên có việc, tuyệt đối không nên có việc.
"Đưa ta đi tầng 4."
"... Chi chi chi!"
"Nói tiếng người."
"Hiện tại các tầng đều đã phong tỏa..."
"Được, ngươi dám lừa gạt ta?"
Chuột lớn lại thở dài, lại dập đầu: "Chi chi chi..."
"Thịt chuột mặc dù không thể ăn, nhưng là..."
"Kít!"
Chuột lớn nhảy dựng lên: "Tiểu tổ tông mời đi theo ta."
"Ngươi là lão kỷ tới?"
"Bẩm tiểu tổ tông, ta là Tiểu Ngũ."
"Ha, lâu như vậy không gặp, làm sao ngươi còn chưa chết?"
"..." Chi chi chi!! Nó mới sẽ không chết, nó cũng không phải chuột gì đứng đắn! Ừ... Hình như có chỗ nào không đúng... Được rồi, tiểu tổ tông thật là đáng sợ.
Chuột lớn không dám lên tiếng, đưa Minh Thù cùng Kỳ Ngự rời khỏi một khoảng cách, sau đó Kỳ Ngự phát hiện bọn họ lại đang di chuyển.
Hơn nữa còn xuất hiện đường rẽ, một đầu là hành lang như lúc nãy, một đầu là hướng về phía dưới cầu thang.
"Tiểu tổ tông, ngài trở về cũng là vì việc tháp mở sao?" Tiểu Ngũ thận trọng hỏi.
"Không phải thì sao? Ăn thịt của ngươi chắc? Thân thể của ngươi cũng thật nhiều thịt."
"..."
Chi chi chi!
Nó không thể ăn!
Lần này thời gian đi rất ngắn, đi hết cái thang phía trước xuất hiện một đại điện kim bích huy hoàng.
Tiểu Ngũ chắp tay thở dài: "Tiểu tổ tông, đã đến tầng 4."
Kỳ Ngự phát hiện đại điện có cái gì ngăn cách phân biệt hai bên, lúc này bọn họ đang đứng chính giữa hành lang.
Cùng phía trên họa khác biệt, trong đại điện có người.
Tựa hồ nhìn thấy người sống, người trong đại điện đi về phía bên này.
"Nơi này lại có người?"
Thanh âm của người kia truyền tới, âm dương quái khí: "Đem lão tử bắt tới đây như vậy lâu, rốt cục cũng cam lòng xuất hiện rồi? Ngươi muốn làm gì với ta?"
Minh Thù dò xét hắn: "Người mới?"
Nếu ở đây lâu, coi như thấy có người xuất hiện cũng sẽ không hống hách kêu to như thế.
Tiểu Ngũ ấp úng: "Tính... Đúng thế."
Người này tới đây rất lâu, nhưng đối với tiểu tổ tông mà nói...
Đại khái tính là người mới a?
"Này! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Minh Thù từ hành lang đi lên phía trước, hành lang phía sau đại điện cũng không biến mất như lúc trước.
Kỳ Ngự quay đầu nhìn người bị giam bên trong đại điện, hắn đang phẫn nộ đánh trong lá chắn trong suốt nhưng thanh âm đã không truyền tới.
Phía trước đều là đại điện như nhau, mỗi một đại điện đều giam giữ một người, quần áo từ cổ trang đến hiện đại, già trẻ phụ nữ trẻ em cần người nào đều có.
Mấy người phía trước thấy có người xuất hiện đều tương đối kích động.
Càng về sau, những người kia liền lộ ra biểu tình chết lặng, có người sẽ ngẩng đầu nhìn, có người ngay cả đầu cũng chẳng muốn nhấc.
Minh Thù đi không nhanh, dường như cô đang tìm cái gì đó.
Cuối cùng dừng ở phía trước một đại điện trống trải.
"Người ở đây đâu?"
Tiểu Ngũ nhìn bên ngoài điện, Kỳ Ngự lúc này mới phát hiện bên ngoài mỗi đại điện đều khắc đồ vật.
Tiểu Ngũ trả lời: "Đã chết."
"Chết rồi?" Tình huống tử vong rất ít phát sinh, nhưng cũng không phải là không có.
Minh Thù hỏi: "Tầng này có người nào có năng lực có thể nghịch chuyển thời gian, vượt qua không gian?"
Tiểu Ngũ dù cho sợ hãi cũng vô cùng cảnh giác: "Tiểu tổ tông, ngài hỏi cái này để làm gì?"
"Yên tâm ta sẽ không làm gì, ta chỉ muốn hỏi ít chuyện."
Tiểu Ngũ tựa hồ yên tâm một chút: "Người bị giam ở tầng này đều là thời gian, không gian, bất quá nghịch chuyển thời gian, vượt qua không gian... Năng lực như vậy tương đối ít thấy, phía trước hẳn là còn có hai vị."
"Đưa ta đi xem."
Tiểu Ngũ do dự một lát, thấy Minh Thù cười híp mắt liền lanh lẹ ở phía trước dẫn đường.
-
Người thứ nhất là thiếu nữ đang tùy ý ngồi bên trong đại điện.
Minh Thù đứng bên ngoài, thiếu nữ lập tức nhìn qua, ánh mắt từ trên người cô lướt qua rơi vào trên người Kỳ Ngự.
Con ngươi cô ta sáng lên, từ dưới đất đứng lên chạy ra bên ngoài: "Tiểu ca ca thật là đẹp trai, ngươi cũng bị bắt tới? Ài, cái con chuột nhỏ kia có thể sắp xếp hắn ở đối diện ta không? Ta muốn mỗi ngày đều có thể trông thấy tiểu ca ca này, coi như bị giam ở đây ta cũng rất vui vẻ."
Tiểu Ngũ: "..."
Kỳ Ngự đứng sau lưng Minh Thù, hắn mới không ai ngoài cô vợ nhỏ.
Minh Thù nhìn cô ta: "Tâm tình cũng không tệ."
Thiếu nữ cười đùa, con mắt chăm chú dán lên người Kỳ Ngự: "Dù sao cũng không ra được, lại không thể để bản thân mình nhịn chết chứ."
Nói xong, thiếu nữ tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, người bị bắt tới sẽ trực tiếp xuất hiện ở đây, sẽ không ở bên ngoài đường đi.
Chỉ có những con chuột lớn được xưng là thủ vệ mới có thể hoạt động trên hành lang.
"Còn một người đâu?"
"Ngay bên cạnh." Tiểu Ngũ vội vàng nói.
Bên cạnh là một nam nhân không nhúc nhích ngồi dưới đất, không phản ứng chút nào.
"Này, hắn không biết nói chuyện, các ngươi là ai?"
Thiếu nữ đứng bên cạnh hô to.
Minh Thù không để ý tới cô: "Cũng chỉ có mấy người này có năng lực này?"
Tiểu Ngũ yếu ớt trả lời: "Nghịch chuyển thời gian thuộc về năng lực cực kỳ hiếm thấy."
Mà cũng không phải người có năng lực đều được đưa tới nơi này.
Minh Thù chỉ vào nam nhân kia: "Hắn vẫn luôn như thế này?"
"Thời điểm đến thì không phải." Tiểu Ngũ nói: "Lần trước... Hình như liền biến thành dạng này, không biết có phải là có người xông vào hay không, lúc ấy quá rối loạn, chúng tôi phát hiện vẫn còn người khác nên không có xem kỹ."
Chức trách của bọn nó chỉ là phụ trách không cho những người này chạy ra ngoài.
Minh Thù để Tiểu Ngũ tra năng lực của người đàn ông này một chút.
Tiểu Ngũ khó xử, cuối cùng cũng khuất phục dưới sự uy hiếp của Minh Thù.
Nó rất nhanh liền đem kết quả nói cho Minh Thù —— người đàn ông này có được năng lực xuyên qua không gian cùng nghịch chuyển thời gian.
Hai cái năng lực không khác Thiên Khải là bao.
【 Hài Hòa Hiệu 】
Minh Thù: Muốn thăng quan phát tài cưới bạch phú mỹ đi đến đỉnh cao nhân sinh không?
Nhân vật phản diện đại biểu: Không muốn, ta muốn làm người tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.