Chương trước
Chương sau
Thế giới này công nghệ cao phát đạt, đã tiến vào thời đại vũ trụ, thế nhưng nền văn minh này đã bị những thứ xâm lăng kia phá hủy.
Chung quy sẽ có những thứ không giải thích được xuất hiện, lúc đầu là vật chết, thuyền cỡ lớn, máy bay, xe lửa...
Sau đó chính là vật sống, động vật chưa thấy qua, nhân loại kỳ quái...
Tiếp theo chính là những giống loài có thể công kích, tỉ như dị chủng, Trùng tộc...
Thành phố của thế giới bị phá hủy, cửa nát nhà tan.
Mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi, cũng không dám ngủ thiếp đi, ngày thứ hai lại nơm nớp lo sợ cố gắng sống sót.
"Cửu Thiếu, đi thôi!"
Người phía trước cắt lời Kỳ Ngự, Kỳ Ngự đứng dậy đi theo đám người tiến vào trong thành.
Bởi vì mọi người đều bảo trì sự khẩn trương cao độ, Kỳ Ngự cũng không nói thêm.
Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn hướng thành trì vừa rồi, dị chủng vừa rồi lắc lư tại đám phế tích lúc này đã không thấy tung tích.
Tiến vào thành thị, Minh Thù mới trực tiếp thể nghiệm tòa thành thị này đã từng trải qua tình trạng thảm liệt cỡ nào.
Nhà cao tầng sụp đổ, cốt thép xi măng dữ tợn lộ ra bên ngoài, rất nhiều con đường bị cắt đứt.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy máu đông lại trên mặt đất.
"Trước tiên tìm vũ khí." Giọng nói của Tinh Hồn truyền tới, ép tới mức thấp nhất: "Không được phân tán."
Mọi người tựa hồ đã sớm quen thuộc với trường hợp như vậy, cấp tốc tổ đội tìm kiếm đồ vật có thể dùng.
Minh Thù không vội chậm rãi đi bên cạnh Kỳ Ngự.
Kỳ Ngự không cần làm những việc này, hắn như một thiếu gia cao quý, bọn họ tìm được vũ khí dùng được sẽ giao cho hắn trước.
Minh Thù nhịn không được cong cong khóe miệng.
Kít ——
Thanh âm rất nhỏ từ chỗ cao vang lên, một bóng đen từ phía trên nhảy xuống lao thẳng tới một nam nhân.
Trên tay nam nhân không có vũ khí, đối mặt với dị chủng chỉ có thể chạy.
Móng vuốt sền sệt của dị chủng bắt lấy mắt cá chân của nam nhân, hung hăng kéo về sau một cái.
Phốc phốc!
Nam nhân đột nhiên cảm giác sức mạnh đang kéo mình biến mất, nhưng cảm xúc vẫn còn ở đó.
Hắn quay đầu nhìn lại, dị chủng chậm rãi ngã xuống đất.
Thân hình của thiếu nữ lộ ra.
Nam nhân nuốt một ngụm nước bọt.
Cô chỉ một chiêu liền đem dị chủng giải quyết... Người Cửu Thiếu mang theo quả nhiên không phải bình thường.
"Đứng cao như vậy làm gì, xuống đây!" Kỳ Ngự đứng ở phía dưới gào thét.
Khoe khoang dáng dấp của mình thật đẹp thế nào!
Cho một mình lão tử nhìn là được rồi!
Minh Thù ném đi "Hung khí" trong tay, giẫm lên một khối phế tích nhô lên, giống như nữ đạo tặc vểnh đuôi lông mày một cái: "Lặp lại lần nữa?"
Nói thì nói!
Lão tử sợ ngươi sao!
Kỳ Ngự cười cười: "Tôi sợ em té, em xem phía trên nguy hiểm như vậy."
Hắn đây tuyệt đối không phải sợ, hắn chỉ là sủng cô vợ nhỏ, hắn là một nam nhân tốt.
Nam nhân được cứu: "..."
Cửu Thiếu... Điên rồi sao?
Tinh Hồn bên kia đã tìm được phương tiện giao thông có thể dùng, mọi người không ở trong thành chờ lâu, sau khi lên xe liền mau chóng rời đi.
Từ nơi này đến căn cứ, đám người cũng coi như là trải qua trăm ngàn cay đắng.
Minh Thù thấy được đủ loại giống loài kỳ quái xâm nhập, thế giới này quả thực giống như chiến tranh bạo loạn.
Không khác gì tận thế là mấy.
Kỳ Ngự trên đường đi sẽ phổ cập khoa học đơn giản cho cô nghe một chút.
Lúc ban đầu sau khi những giống loài mang theo lực công kích kia xuất hiện, lại bắt đầu xuất hiện một vài nhân loại có sức mạnh đặc thù.
Có nhân loại đứng bên bọn họ, nhưng cũng có nhân loại cùng những dị chủng kia không có gì khác biệt.
Thế giới hiện tại người may mắn sống sót kỳ thật rất nhiều, đương nhiên trận doanh cũng là lung ta lung tung, ai có thực lực liền có thể kéo đài xưng vương.
Một đường đến căn cứ bọn họ gặp phải phiền phức không ít.
Minh Thù thỉnh thoảng sẽ xuất thủ nhưng cũng không nhiều, phần lớn đều mang vẻ thờ ơ lạnh nhạt đi bên cạnh Kỳ Ngự.
Căn cứ xây dựng ở một toà phế tích dưới chợ.
"Cửu Thiếu."
"Cửu Thiếu trở về."
"Cục trưởng đâu?"
"Tinh Hồn, Bạch Thuật... Các người đã trở về, đột nhiên không liên lạc được với các người, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì."
"Phía trên thế nào?"
"Tại sao không thấy cục trưởng?"
Tinh Hồn để những người còn lại đi nghỉ trước, hắn triệu tập những người ở căn cứ nói về chuyện phát sinh phía trên.
Người có uy quyền tương đối trong căn cứ lúc này đều ngồi ở chỗ này, người không thể ra ngoài cũng dùng hình chiếu 3D tham gia.
Tầm mắt Minh Thù đảo qua bọn họ, những người này có thật nhiều sự khác biệt, tỉ như cô nhìn thấy một người thú...
Đây là khoa học kỹ thuật phát đạt vị diện, lại xuất hiện người thú.
Còn có một nữ tử mang trang phục bồng bềnh cầm tiên khí... Cho nên lúc Minh Thù xuất hiện cùng Kỳ Ngự, ngoại trừ kinh ngạc dung mạo của cô cũng không ai chú ý tới trang phục của cô.
Bọn họ đã quen thuộc đối mặt với các giống loài khác nhau trên thế giới.
-
Biết được phía trên toàn bộ đều bị hủy hoại, cục trưởng và Lạc Yến tung tích không rõ, đám người đều lâm vào trầm mặc.
"Tinh Hồn, thượng cổ kia tại sao muốn phá hủy cục quản lý?"
"Nguyên nhân cụ thể tạm thời chưa điều tra rõ." Tinh Hồn nói: "Bất quá theo chúng tôi suy đoán là bởi vì chuyện lúc trước tiêu hủy nó, tất cả mọi người hẳn là biết thượng cổ là hệ thống đời đầu tiên của chúng ta, nguyên nhân tiêu hủy nó là bởi vì nó đã vượt qua sự khống chế của chúng ta."
Hệ thống đời đầu tiên...
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Tinh Hồn nói tiếp: "Nếu như nó muốn báo thù chúng ta cũng có thể lý giải được! Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán, không thể kết luận sau cùng, cho nên hiện tại mọi người hãy gợi lên mười hai vạn phần tinh thần."
Thượng cổ bọn họ đã từng gặp qua, nếu như nó chỉ là muốn báo thù, vậy có lẽ sau lần công kích này nó sẽ ngừng lại.
Sợ là nó có mục đích khác.
"Lập tức phái người thành lập tổ chức đi cứu viện cục trưởng, mở tất cả phòng ngự của căn cứ ra, gần đây không nên đi ra ngoài đến khi cục trưởng trở lại mới thôi!"
Tinh Hồn đứng dậy, nhìn về phía đám người: "Mọi người rõ chưa?"
"Đã rõ!!"
Đám người tản ra, tổ chức cứu viện đang mở phòng ngự của căn cứ.
"Ta nghe nói trên đó có người trở về." Một vị phu nhân đột nhiên từ trong đám người chui vào, thần thái lo lắng, bà ta quét một vòng bốn phía: "Tiểu Hạc đâu?"
Phu nhân này vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức có chút cứng đờ, những người còn lại nhanh chóng rời đi.
"Tiểu Hạc đâu?" Tầm mắt phu nhân đảo qua Kỳ Ngự, hơi cau mày, sau đó rơi vào trên người Tinh Hồn: "Tinh Hồn, Tiểu Hạc không trở về sao?"
Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Tinh Hồn chần chờ: "Dì Mai, cục trưởng hắn..."
Dì Mai thúc giục: "Làm sao vậy, nói đi? Ta nghe nói đột nhiên liên lạc không được, Tiểu Hạc làm sao không cùng các người trở về? Có phải là xảy ra chuyện gì?"
Tinh Hồn nhìn Kỳ Ngự một chút, nói: "Lúc rút lui, cục trưởng không đi cùng chúng tôi."
"Cái gì!"
Thanh âm của dì Mai cất cao, bà ta bỗng nhiên bắt lấy tay Tinh Hồn, nghiêm nghị chất vấn: "Tiểu Hạc là cục trưởng, nó phải nên là người đầu tiên rút lui, vì sao lại không đi theo các người?"
Tinh Hồn cảm giác móng tay dì Mai đều bấm vào trong da thị hắn, hắn chỉ có thể nhịn, đem sự việc phía trên nói đơn giản một lần.
Dì Mai nghe xong liền bùng nổ.
Tinh Hồn kiên nhẫn khuyên bảo: "Dì Mai, dì tỉnh táo một chút..."
"Tỉnh táo? Cậu nói ta làm sao tỉnh táo, Tiểu Hạc hiện tại tung tích không rõ, không rõ sống chết, các người lại ở đây nói ta tỉnh táo?" Dì Mai giận dữ: "Hắn cũng trở về, vì sao Tiểu Hạc không trở về!?"
Dì Mai đột nhiên đem mũi dùi chỉ về phía Kỳ Ngự.
Ngón tay dì Mai chỉ về phái Kỳ Ngự, ngữ khí hận thù: "Có phải cậu cố ý để nó lại trên đó hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.