Chương trước
Chương sau
Kia là khoang cứu thương.
Tất cả khoang cứu thương giờ phút này đều nổ.
"Phi thuyền của chúng ta..."
Nếu như khoang cứu thương đã bị thượng cổ khống chế, như vậy...
"Mau mau kiểm tra!!"
Tất cả mọi người cơ hồ là mang theo sự hoảng sợ tràn vào phòng điều khiển.
Một vài người đứng tại chỗ, những người này đại khái là biết không giúp được gì cũng không qua đó để gây thêm phiền phức.
Bạch Thuật cùng Tinh Hồn đứng chung một chỗ, hai người đều trầm mặc, không trao đổi bất kỳ cái gì.
"Hệ thống nhiên liệu đóng..."
Âm thanh điện tử băng lãnh đột ngột vang lên, tất cả mọi người sững sờ, huyết dịch nhanh chóng đông lại.
Quả nhiên...
Thượng cổ căn bản không có ý định để bọn họ chạy đi.
"Tất cả cửa khoang đóng lại..."
Minh Thù kéo Kỳ Ngự nhanh chóng lách vào phòng điều khiển, của khoag đằng sau đóng chặt, Bạch Thuật cùng Tinh Hồn bị giam ở bên ngoài.
Kỳ Ngự bị kéo vào một câu cũng không nói, đẩy ra một người tiếp nhận.
"Khởi động hình thức R."
Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục.
"Cái gì là hình thức R?" Minh Thù hỏi.
"Tự mình hủy diệt."
"Các người nơi này đầu óc có phải bị bệnh hay không? Không có việc gì trang bị cho phi thuyền của mình trạng thái tự hủy diệt?"
"..." Lão tử hiện tại không rảnh cùng ngươi nói về vấn đề có bệnh hay không có bệnh! Nhưng lão tử khẳng định là không có bệnh!
Người bên cạnh theo không kịp tốc độ của Kỳ Ngự, có chút phí sức, Minh Thù hít sâu một hơi tiến lên hỗ trợ.
Tại tời điểm nguồn năng lượng của phi thuyền đóng đã nhanh chóng hạ xuống, vừa rồi bọn họ vốn là cách tầng khí quyển rất gần, lúc này đã rơi vào tầng khí quyển.
-
Ầm!
Sóng biển nâng lên, phi thuyền khổng lồ rơi vào trong biển, nước dưới đáy biển giống như có Hỏa Diễm thiêu đốt.
Biển khơi dạt dào, mênh mông bát ngát.
Mấy người từ dưới đáy biển ngóc đầu lên.
Minh Thù giẫm lên mặt biển giống như giẫm lên mặt bằng, nước biển lắc lư dưới chân cô.
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho kinh hãi.
Thiếu nữ mép váy tung bay, nụ cười xán lạn tươi đẹp.
Có chút ánh mặt trời chói mắt bao phủ cô.
Trên thân phảng phất phát ra ánh sáng.
Thiếu nữ vươn tay xuống dưới, Kỳ Ngự hơi chật vật đặt tay lên, cô có chút dùng sức, thân thể Kỳ Ngự bay lên, được cô ôm vào trong ngực.
Đám người: "..."
Minh Thù muốn đưa Kỳ Ngự đi.
Kỳ Ngự kéo cô lại, chỉ chỉ đám người còn ở trong biển.
Nơi này là đại dương, bốn phía hoàn toàn nhìn không thấy bờ, thể lực của bọn họ không bơi được bao xa.
"Tôi không có nghĩa vụ cứu bọn họ." Thanh âm kia nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lời nói ra ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng.
Kỳ Ngự hôn cô một chút.
"Tôi ngược lại thật không nhìn ra, anh lại là người có lòng như vậy."
Giọng nói Minh Thù giống như trêu ghẹo, lại như nghi hoặc.
Kỳ Ngự mấp máy môi, ánh mắt trong veo làm Minh Thù nhìn không rõ cảm xúc: "Tốt xấu gì cũng chung sống với nhau lâu như vậy."
"Anh cũng không giống người có lòng tốt như vậy."
Kỳ Ngự nhíu mày, ngữ khí mềm nhũn, vô cùng không biết xấu hổ cầu khẩn: "Cầu xin em."
Minh Thù: "..."
Minh Thù mở không gian ra, phát hiện thú nhỏ cũng không có ném vào vật gì có thể dùng trên biển, cuối cùng tìm được một sợi dây cùng một khối đồ vật rất nổi trội, trói bọn họ lại một đường túm lên bờ.
Có thể sống sót đã là may mắn lớn nhất, chật vật hay không chật vật, bọn họ đã không để ý tới.
Đám người xụi lơ nằm trên bờ biển, ai cũng không có khí lực nói chuyện.
Tinh Hồn chỉ thở một hơi lập tức đứng dậy đi bốn phía đi một vòng.
"An toàn."
Kỳ Ngự nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, bầu trời trong trẻo, chợt có chim biển bay qua.
Ai cũng không lên tiếng.
Cục trưởng của bọn họ...
Còn chưa có xuống tới.
Nghỉ ngơi một lát, có người hỏi: "Trước tiên liên hệ căn cứ chứ?"
Bất kể như thế nào, hiện tại bọn họ phải nhanh trở lại căn cứ, sau đó lại nghĩ cách cứu viện cục trưởng.
"Chờ một chút." Tinh Hồn ngăn người kia lại: "Máy truyền tin đều không sử dụng được, đem tất cả mọi thứ trên người mọi người vứt bỏ."
Người kia kịp phản ứng, vội vàng ném máy truyền tin trong tay đi.
Nếu liên hệ với căn cứ, thượng cổ trực tiếp sẽ có thể khống chế căn cứ.
Mặc dù không thể liên hệ căn cứ, nhưng vẫn có thể định vị một chút vị trí của bọn họ ngay lúc này.
Chờ xử lý tất cả thiết bị xong, Tinh Hồn vẽ lên bản đồ đơn giản: "Khoảng cách hiện tại của chúng ta bây giờ cách căn cứ quá xa, trước tiên cần tìm phương tiện giao thông, gần đây có một toà thành... Hi vọng, vận khí của chúng ta không tệ đi."
Minh Thù chỉ cảm thấy thần thái của bọn họ không tốt lắm, Tinh Hồn cũng nói đến có chút lạ.
Có người nhìn Minh Thù đứng bên cạnh Kỳ Ngự, vừa rồi trên mặt biển, cô ấy đã bay...
Đương nhiên đây không phải cái gì đáng để kinh ngạc, bọn họ đã gặp qua không ít vật ly kỳ cổ quái.
Trên phi thuyền nếu như không phải cô phối hợp cùng Cửu Thiếu... có lẽ bọn họ đã nổ tung theo phi thuyền.
Cho nên hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cũng không ai dám hỏi tiểu cô nương này đến cùng có lai lịch gì.
Mọi người tu chỉnh một hồi, tự mình đứng lên.
Tinh Hồn nhìn Bạch Thuật vẫn đang còn ngồi dưới đất, đưa tay kéo hắn dậy: "Còn tốt chứ?"
Bạch Thuật sắc mặt tái nhợt: "Tinh Hồn, cục trưởng..."
Tinh Hồn nói: "Cho nên hiện tại chúng ta cần phải mau trở về nghĩ biện pháp cứu viện, thời gian trì hoãn càng lâu, cục trưởng càng nguy hiểm."
Bạch Thuật gật gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Cửu Thiếu, cục trưởng không ở đây, làm phiền cậu chủ trì đại cục." Tinh Hồn xoay người nói với Kỳ Ngự: "Cậu biết, quyền hạn của chúng tôi không đủ."
Kỳ Ngự dường như muốn mắng hắn, nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng đổi thành hừ lạnh một tiếng.
Hắn nắm tay Minh Thù đi về phía trước.
"Em có đói bụng không?" Kỳ Ngự đột nhiên hỏi Minh Thù, từ lúc qua bên này hắn đều không thấy cô ăn cái gì.
"Tạm được." Minh Thù nói.
Kỳ Ngự lại nghĩ tới cô hiện tại là linh hồn thể: "Em như vậy có phải là rất phí sức không? Em đừng lãng phí sức mạnh bảo trì thực thể."
Minh Thù buồn cười: "Tôi không bảo trì thực thể làm sao anh đụng được tôi?"
Kỳ Ngự chủ động buông cô ra: "Tôi không động vào em, em đừng lãng phí sức mạnh."
Bảo trì thực thể xác thực sẽ tiêu hao sức mạnh, cho nên Minh Thù rất nghe lời không bảo trì thực thể.
Vấn đề này rõ ràng là hắn nói ra, nhưng Minh Thù cảm thấy hắn lại vô cùng ủy khuất, đương nhiên thân thể của cô vợ nhỏ là quan trọng nhất.
Hắn không thể bởi vì chính mình mà không để ý tới thân thể của cô.
-
Minh Thù rất nhanh liền hiểu được lời của Tinh Hồn có ý gì.
Thành phố trước mặt khắp nơi đều là chuột, đổ nát thê lương, cơ hồ không thấy được vết tích của con người.
Tinh Hồn rất cảnh giác quan sát ở bên ngoài, thành phố phế tích không hề có động tĩnh gì nhưng tất cả mọi người đều rất đề phòng, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía.
Minh Thù hiếu kì hỏi: "Bọn họ đang làm gì?"
Kỳ Ngự ngồi bên cạnh Minh Thù bên, mặc dù không đụng được cô nhưng hắn vẫn muốn dựa vào cô.
"Thế giới của chúng tôi có rất nhiều người xâm nhập." Trả lời chính là Bạch Thuật, khuôn mặt đáng yêu của hắn dính đầy bụi bẩn.
Bị cướp lời, Kỳ Ngự có chút bất thiện trừng Bạch Thuật một chút.
Cô vợ nhỏ đang hỏi hắn!
Ai cho ngươi trả lời!
Bạch Thuật rụt cổ một cái, ôm đầu, không dám lên tiếng.
Hắn chỉ trả lời một vấn đề, đã làm sai chỗ nào...
"Người xâm nhập chính là những vật kia." Kỳ Ngự chỉ vào cách đó không xa, trong đám phế tích đột nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Minh Thù nhíu mày: "Dị chủng?",
Trong TV có hình ảnh những thứ kia là người không ra người quỷ không ra quỷ, có dịch nhờn làm người khác buồn nôn.
Kỳ Ngự nói: "Ừ... Đây chỉ là một loại xâm nhập, còn có rất nhiều. Bất quá bởi vì dị chủng có trí tuệ, sẽ đi săn chúng ta, cho nên được xem như vật rất nguy hiểm."
Minh Thù: "Thế giới của các người... Ngày tận thế?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.