Chương trước
Chương sau
Minh Thù vốn là dự định che chở thật tốt cho khu Đông Thành, tốt xấu gì cũng coi như đại bản doanh của mình, địa bàn ăn cơm không thể để cho người ta phá hủy.
Nhưng đám người kia dám vây công Diệp Tịch, cho nên Minh Thù cũng lười tốn sức làm chuyện không được báo đáp.
Những chuyện lúc đầu sắp xếp bên ngoài, Minh Thù đều để trợ lý Hạ rút về, phòng tuyến của mình bên kia cũng rút lui, người còn lại muốn làm gì thì làm, cô mặc kệ.
Minh Thù bỏ mặc cho sự tình phát triển.
Người của khu Đông Thành muốn đem cô giao ra,cũng phải tóm được cô mới được.
Cứ như vậy giằng co tiếp tục đến ba ngày, khu Tây Thành nhịn không được phát động công kích.
Lúc đầu có phòng tuyến, khu Tây Thành không dễ dàng đột phá được, nhưng mà khu Đông Thành bên trong dường như có phản đồ, mở ra một cái cửa vào khu Đông Thành.
Quân đội tiến vào khu Đông Thành, bọn hắn là đến thanh lý khu Đông Thành, phản kháng thì giết hết, không phản kháng thì mang đi.
"Đại tiểu thư, bọn hắn đã càn quét hai con đường."
Trợ lý Hạ thần sắc coi như trầm ổn.
Minh Thù gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Ong ong ong ——
Minh Thù nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, hơi kinh ngạc, người mất tích này lại gọi điện thoại cho cô.
Hôm nay không hổ là ngày tốt để tấn công.
"Con gái a." Giọng nói phóng khoáng của lão ba từ đầu điện thoại bên kia truyền tới: "Nghe nói đánh nhau?"
"Ừm."
"Nghe nói là con khơi mào?"
"Đúng vậy a." Minh Thù đáp lời: "Cha, lúc này cha gọi điện thoại cho con, không phải chỉ để hỏi cái này chứ?"
"Ha ha ha, dĩ nhiên không phải." Thanh âm của lão ba tựa hồ còn rất vui vẻ: "Ta chính là muốn nghe giọng nói của con gái."
"???"
Người già đa sầu đa cảm không hiểu.
"Con gái, hẹn gặp lại a."
Lão ba phóng khoáng nói xong liền cúp điện thoại.
Minh Thù ngơ ngác, cái đồ chơi gì, ông ấy muốn trở về rồi?
Khu Đông Thành cùng khu Tây Thành đều đang đánh nhau, lão ba muốn trở về hoàn toàn có thể lí giải được.
Nhưng Minh Thù luôn cảm thái độ của lão ba rất kỳ quái...
Còn có lúc trước ông ấy nói câu nói kia...
-
Bên ngoài rối loạn, bên trong Độ Kỷ hoàn toàn an ổn, quân đội đã càn quét tới Độ Kỷ, thế nhưng còn chưa khai hỏa đã bị người ta đánh bay.
Đúng vậy, chính là đánh bay.
Vũ khí có lực sát thương đặc biệt lớn, hoàn toàn không thể so với trang bị kém của khu Tây Thành.
Khu Tây Thành cùng Độ Kỷ phân cao thấp một ngày một đêm, cuối cùng tổn thất nặng nề.
Không có cách nào, chỉ có thể đem mảnh đất này chừa lại, càn quét những nơi khác.
Bên trong Độ Kỷ có nhân viên, cũng có người nhà của nhân viên.
"Vì sao các người có vũ khí lợi hại như vậy lại không phản kích? Bên ngoài nhiều người như vậy?"
"Các người rõ ràng có thể cứu bọn hắn, tại sao không cứu người!?"
"Bọn họ đều vô tội!"
"Không phải là các người rước lấy chuyện này sao? Các người phải chịu trách nhiệm!!"
Một ít người nhà của nhân viên trong đại sảnh ồn ào, đồng thời rất nhanh tạo thành một đoàn thể nhỏ, yêu cầu Độ Kỷ ra ngoài cùng quân đội khu Tây Thành đối kháng.
Trợ lý Hạ thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này, nhân viên thấy thế liền vội vàng kéo lấy người thân của mình.
Trợ lý Hạ từ trong đám người đi ra: "Tôi nghĩ các người đã quên trước đó là ai yêu cầu đem đại tiểu thư giao ra?"
"Cái đó là... Cô ta..." Vốn chính là lỗi của cô ta!
"Chúng tôi..." Chúng tôi đã làm sai điều gì!
Những lời này chuẩn bị ra khỏi miệng, thế nhưng đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của trợ lý Hạ, mang theo ánh mắt mỉa mai, bọn họ không khỏi yên lặng.
Trợ lý Hạ cười lạnh, lần nữa thả ra một tin tức chấn động: "Đại tiểu thư vốn là muốn giữ vững khu Đông Thành, bất quá thật đáng tiếc, cơ hội do chính các người vứt bỏ."
Tại thời điểm phát sinh việc chặn xe của Diệp tiên sinh trước đó, đại tiểu thư đối với những tiếng mắng chửi cùng thanh âm muốn giao cô ra đều không để trong lòng.
Thậm chí còn có tâm tình sắp xếp chuyện phòng tuyến bên kia.
Duy chỉ có sau sự việc mới phát sinh kia, thái độ của cô lập tức biến đổi.
Trợ lý Hạ giải quyết những ầm ĩ phía dưới rồi lên lầu.
Thành viên nòng cốt đều ở phía trên, người thân ở trên này rất yên tĩnh, ngồi đợi trong góc.
"Trợ lý Hạ, anh nói đại tiểu thư của chúng ta lấy những vũ khí kì quái kia ở từ nào ra?" Những vật kia, khu Tây Thành tựa hồ cũng không có được.
Trợ lý Hạ cũng muốn biết vấn đề này.
Nhưng hắn cũng không có bát quái đến đáp án.
"Tôi làm việc tại Độ Kỷ thời gian cũng không dài, nhưng Độ Kỷ tồn tại lâu như vậy, có những vũ khí này cũng không kì quái đi."
Chính hắn phải tìm một đáp án.
Cũng còn cảm thấy rất có đạo lý.
Độ Kỷ đến cùng đã tồn tại bao lâu, giống như vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của bọn họ.
Giống như khu Đông Thành cùng khu Tây Thành, tấm thẻ ghi chép tuổi thọ đều tồn tại sẵn.
"Có đạo lý."Nhân viên nào đó gật đầu: "Vậy tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Chung quy không thể nhìn đám người khu Tây Thành kia chiếm lĩnh khu Đông Thành của chúng ta chứ?"
Trợ lý Hạ lắc đầu: "Đại tiểu thư còn chưa nói bước kế tiếp."
Đám người cũng không lộ vẻ lo lắng, dù sao đại tiểu thư của bọn họ thần tiên như thế, hiện tại đám người khu Tây Thành kia muốn bắt bọn họ cũng không có cách nào.
-
Khu Tây Thành.
Y Tích cùng một đám người ngồi trong phòng họp, trên màn hình phát ra chính là thành quả càn quét của ngày hôm nay.
Toàn bộ bản đồ của khu Đông Thành đều ở nơi này, trên bản đồ có điểm đánh dấu màu đỏ chứng minh đã bị bọn họ khống chế.
Trong đó có một chỗ bị vẽ ra, nơi đó chính là vị trí của Độ Kỷ.
"Y tiểu thư, tôi cảm thấy có thể phái càng nhiều người qua đó để tăng nhanh tốc độ một chút.
"Khu Đông Thành chỉ là một đám chuột, đã sớm nên thanh trừ bọn họ."
"Độ Kỷ..."
Có người lên tiếng.
Một tiếng này, phòng họp náo nhiệt lập tức an tĩnh lại.
Nam nhân trung niên bụng phệ nào đó nói: "Vũ khí của Độ Kỷ quá lợi hại, vũ khí thông thường của chúng ta không đối phó được bọn họ."
Nam nhân đối diện có vẻ hơi nóng nảy: "Độ Kỷ từ đâu tới sao có thể có vũ khí tiên tiến hơn chúng ta?"
Vấn đề này tất cả mọi người đều muốn biết.
"Trước tiên cứ mặc kệ Độ Kỷ, thanh trừ sạch sẽ những nơi khác, cuối cùng từ đầu tới cuối không ai giúp Độ Kỷ, hao tổn cũng có thể mài chết bọn họ."
"Có đạo lý..."
Đám người thì thầm với nhau, hiển nhiên đều đồng ý với lý luận của người này.
"Y tiểu thư, cô thấy thế nào?"
Y Tích nhìn bản đồ không nói gì,đáy lòng có chút lo lắng.
Nữ nhân kia...
Y Tích mặc dù cảm thấy không quá được, nhưng mọi người đều kiên trì, nếu cô ta phản đối thì địa vị của cô ta hiện tại càng bất lợi.
Cho nên Y Tích đồng ý, điều động nhiều người đi vào tăng tốc độ càn quét.
Liên tiếp mấy ngày đều không xảy ra vấn đề gì, Độ Kỷ không có chút phản ứng nào, giống như đã hoàn toàn từ bỏ chống lại.
Nhưng càng như vậy, đáy lòng Y Tích càng cảm thấy không đúng.
Nữ nhân kia làm sao lại ngồi chờ chết?
Ngay tại thời điểm Y Tích lo lắng, tiền tuyến lại truyền tới tin tức có một nhánh đội phản kháng rất lợi hại.
Vũ khí của đối phương mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng bọn hắn lợi dụng địa hình của khu Đông tạo cho đội ngũ của bọn tổn thất không nhỏ, còn bị cướp đi một lô vũ khí.
Bên trong hình ảnh truyền về hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
"Lục Ngưng..."
Cô ta lại có thể dẫn đầu người khác phản kích.
"Bắt lấy nữ nhân này cho tôi." Y Tích chỉ vào Lục Ngưng, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Tôi muốn người sống!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.