Chương trước
Chương sau
Minh Thù chia tiền xong, phát hiện không có chỗ nào bán đồ ăn, cái thế giới chết tiệt này.
Cô đổi đồ ăn vặt từ chỗ Hài Hòa Hiệu, ngồi xổm ở ven đường vừa ăn vừa suy nghĩ chuyện nhân sinh.
Tiểu khả ái cùng đầu bếp nhỏ vì cái gì vẫn chưa xuất hiện!
Chẳng lẽ do trẫm đến sớm?
Nghĩ như vậy, Minh Thù cảm thấy có khả năng, loại sự tình này đều phát sinh ở thời điểm trời tối người yên.
A...
Đợi chút đi.
"... Cậu làm sao còn chưa đi?" Minh Thù liếc về phía thanh niên bên cạnh: "Tiền cũng đã chia, cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Cô đến cùng ở đây làm gì?" Ban Lan hiếu kì.
Hai nam nhân kia nhìn qua khỏe như vậy lại bị cô giải quyết.
"Mắc mớ gì tới cậu?" Minh Thù nhích qua bên cạnh: "Cậu rất nhàn sao? Điện thoại của cậu không phải còn trong tay chủ quán nơi đó sao, không muốn chuộc về? Rảnh rỗi như vậy không đi kiếm tiền, cùng tôi lảm nhảm cái gì."
Quấy rầy trẫm ăn đồ ăn vặt!
Ban Lan: "..."
Lúc trước hắn không phải lo lắng cô chỉ là một cô nương sao, muộn như vậy còn ở bên ngoài, khu Đông Thành ban đêm mới là nguy hiểm nhất.
Bất quá bây giờ hắn càng hiếu kỳ, cô đến cùng muốn làm cái gì.
Minh Thù đuổi Ban Lan không đi liền mặc kệ hắn, cô ở đây ngồi xổm hai giờ, ăn vô số bao đồ ăn vặt cũng không nhìn thấy nữ chính giả cùng nữ chính.
Ngay lúc Minh Thù dự định trở về, Ban Lan đột nhiên đứng lên đi về phía trước vài bước: "Lục Ngưng tỷ!"
Hắn gọi một tiếng, Minh Thù nhìn về hướng hắn gọi cũng không thấy gì.
"Hình như tôi nhìn thấy một người quen, tôi muốn đi qua nhìn một chút." Hắn quay đầu nói với Minh Thù: "Cô..."
Nhưng mà Minh Thù đã vượt qua hắn đi tới bên kia trước một bước.
"Ài cô..."
"Người tôi muốn tìm, đại khái chính là người quen của cậu."
"A?" Ban Lan lần thứ N mộng bức về tối hôm nay.
Bọn họ đuổi theo, phía trước hoàn toàn không thấy được bóng người nào.
"Kỳ quái..." Ban Lan nhìn bốn phía: "Bên này chỉ có hai con đường, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?"
Ban Lan không yên lòng: "Không được, tôi trở về xem một chút."
Ngay lúc Ban Lan chuẩn bị lúc trở về, phía trước đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, có một người đang chạy đến.
Cô ta không thấy được phía trước có người, đầu liền đụng vào trên người Ban Lan.
"Y Tích tỷ?" Ban Lan thấy rõ người đụng mình: "Tại sao cô lại ở đây? Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Lục Ngưng tỷ, cô thấy tỷ ấy không?"
Y Tích không nghĩ tới sẽ gặp được người quen,biểu hiện có chút mất tự nhiên: "Không, không có, tôi chuẩn bị trở về, đoạn đường này quá dọa người, cậu trở về cùng tôi đi."
Nói xong Y Tích đưa tay kéo Ban Lan đi về hướng ngược lại.
Y Tích nghĩ, chỉ cần những người kia hủy hoại đi trong sạch của Lục Ngưng, coi như về sau cùng Ban Lan đối chất cũng không có vấn đề, cùng lắm thì cô ta trở về khôi phục thân phận.
Ban Lan nhìn phía sau: "Tôi vừa mới thấy rõ Lục Ngưng tỷ..."
"Lục Ngưng làm sao lại tới đây? Cô ấy tan làm đều không đi bên này, hẳn là cậu nhìn lầm." Y Tích kéo Ban Lan đi: "Nơi này tối quá, tôi có chút sợ, chúng ta đi nhanh đi."
"Nhìn lầm rồi sao?" Ban Lan gãi gãi đầu, ánh mắt hắn nhìn bốn phía: "A, cô ấy đâu rồi?"
Mới vừa rồi người còn ở đây, lại lặng yên biến mất không tiếng động.
"Ai?" Y Tích cảnh giác nhìn bốn phía: "Còn có ai?"
"Trên đường tôi gặp được một người, vừa rồi còn ở nơi này..."
Y Tích nghe hắn là trên đường gặp phải, vậy thì không phải người quen, có chút thở phào.
Cô ta nói: "Có thể là đi rồi."
"Y Tích tỷ, cô thật sự không nhìn thấy Lục Ngưng tỷ?"
"Tôi lừa cậu làm gì, tôi thật sự không nhìn thấy, cậu không tin tôi?" Y Tích bày ra bộ dáng tức giận.
"Không phải..." Ban Lan vội vàng khoát tay.
-
Minh Thù thuận theo phương hướng Y Tích chạy đến, rất nhanh đã tìm được Lục Ngưng.
Người xuật hiện ban đêm hoặc là cầu tài cầu sắc, hoặc là cầu mệnh.
Vận khí không tốt, ba loại toàn chiếm.
Hiển nhiên Lục Ngưng là thuộc về loại vận khí không tốt này.
Áo thun trên người Lục Ngưng đã bị xé, lộ ra nội y, nam nhân đang kéo quần của cô, Lục Ngưng giãy dụa muốn thoát ra nhưng miệng bị chặn lấy chỉ có thể phát ra âm thanh ngô ngô.
Lục Ngưng nghe thấy âm thanh nút quần bị tháo ra, thanh âm nặng nề đột nhiên vang lên, động tác nam nhân cứng đờ, bị người ta đạp một cái ngã về phía bên cạnh.
Lục Ngưng trừng lớn mắt, nhìn người đang cầm cây gậy.
Minh Thù dùng chânđá văng người kia ra một chút: "Không sao chứ?"
"Không có... Không có việc gì." Xém một chút thì có chuyện.
Hai tay Lục Ngưng bị trói sau lứng, Minh Thù cởi trói cho cô. Lục Ngưng đưa tay xoa xoa nước mắt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, bất quá thân thể vẫn còn có chút như nhũn ra.
Minh Thù đưa cô một bộ y phục.
"Cảm ơn... Cám ơn cô." Lục Ngưng thở một hơi, cố gắng ngăn chặn sự bối rối cùng sợ hãi.
Tầm mắt cô quét về phía Minh Thù, nữ sinh mặc một chiếc váy, thân hình cao gầy.
Đó là một nữ sinh...
Tại sao đêm hôm khuya khoắt cô lại xuất hiện ở đây?
"Không khách khí, bảo vệ cô là vinh hạnh của tôi •Minh Thù cong môi cười. "Cho nên, cô biết nấu cơm không?"
Lục Ngưng: "... Mì tôm có được tính không?"
Minh Thù: "..." Nử chính này không được!
Lục Ngưng trả lời xong mới phản ứng được, vì cái gì trong tình cảnh này lại có đoạn đối thoại quỷ dị như vậy?
"Cám ơn cô cứu tôi." Lục Ngưng nói: "Không biết lấy gì báo..."
Đại lão Thù phất tay: "Lấy thân báo đáp thì miễn đi."
Trẫm không làm được cơ!
"Ách... Tôi mời cô ăn mì tôm."
"..." Xấu hổ.
Nói xong lấy đâu ra vai diễn cho nam chính đây!!
Trẫm không muốn xấu hổ a!!
【... Ký chủ đây chẳng qua là cô phán đoán. 】
Lục Ngưng mặc quần áo, cô nhìn nam nhân trên mặt đất: "Người này... Làm sao bây giờ?"
Minh Thù cầm cây gậy lên, đứng tướng bá khí: "Cô chưa bao giờ gặp qua chuyện này?"
"..." Ai nguyện ý gặp phải loại chuyện này chứ. "Không có... Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải."
"Không thì cô chơi chết hắn?" Minh Thù giật dây Lục Ngưng.
"..." Người bình thường làm sao có thể đêm hôm khuya khoắt cầm một cây gậy, có lá gan đánh ngất xỉu ngay nam nhân hung tàn như vậy chứ.
"Sao có thể giết người." Lục Ngưng lắc đầu.
"Vậy làm sao bây giờ, nơi này lại không có cảnh sát, không thể báo cảnh sát." Minh Thù đem nam nhân lật qua, sờ trên người có túi tiền phình lên, Minh Thù nhìn về phía Lục Ngưng: "Chia của không?"
Lục Ngưng: "..."
Cô nhưng thật ra là gặp phải một người chuẩn bị ăn cướp, tâm huyết dâng trào, xuất thủ cứu cô rồi cướp giặc a?
"Cô không phải kêu Y Tích đi gọi người sao, bây giờ còn chưa trở về?"
Lục Ngưng lập tức sững sờ: "Cô... Làm sao biết."
Cô ấy biết Y Tích?
Còn biết cô để Y Tích đi gọi người...
"Tôi còn biết hôm nay cô sẽ không chờ được Y Tích." Minh Thù rút tiền ra: "A sáng mai có thể ăn một bữa tiệc lớn."
"Cái gì... Cô nói cái gì đó?" Y Tích đi gọi người, làm sao lại không tới cứu cô?
Lục Ngưng nảy sinh phòng bị: "Cô làm sao lại biết Y Tích? Cô đến cùng là ai?"
Minh Thù chỉ nam nhân trên mặt đất: "Người đàn ông này nói không chừng là do Y Tích thuê, cô còn trông cậy vào vào cô ta, đừng ngây thơ."
Hai người đối với lời này hoàn toàn trầm mặc.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Hài Hoà Hiệu: Lão lý chủ ảo tưởng mình là nam chính thì làm sao bây giờ?
Nhị Cẩu Tử: Đây là bệnh, cần phải trị.
Hài Hoà Hiệu: Làm sao chữa?
Nhị Cẩu Tử: Lấy độc trị độc, để cô ấy làm nam chính.
Hài Hoà Hiệu:...
Tiểu tiên nữ: Nói rất có đạo lý, trước tiên bỏ phiếu để ta cân nhắc một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.