Dư Thâm tắm rửa xong mặc áo choàng tắm, ngồi trên ghế sa lon.
Điện thoại di động của cô vẫn còn ở đây...
Chắc cô sẽ trở về.
Nghĩ tới đây, Dư Thâm yên tâm một chút, ngón cái tay phải nhẹ nhàng ma sát với ngón cái tay trái.
Răng rắc...
Cửa phòng truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Dư Thâm giật mình, đột nhiên có chút không biết phải đối mặt thế nào.
Hắn dứt khoát cuộn tròn trên ghế sa lon, úp mặt bên trong, hô hấp chậm lại, giả bộ ngủ thiếp đi.
Dư Thâm đột nhiên có chút chán ghét khách sạn này bởi vì hắn nghe không được tiếng bước chân.
Âm thanh cái túi ma sát rất nhỏ vang lên.
Túi để lên bàn, Dư Thâm xiết chặt vạt áo, muốn làm bộ dạng bản thân vừa bị đánh thức.
Nhưng hắn đột nhiên sửng sốt.
Hắn vì cái gì...
Phải làm những dư thừa này?
Cô trở về thấy mình ngồi ở chỗ này sẽ như thế nào?
Ngay tại thời điểm Dư Thâm ngây người, có tấm thảm đắp trên người hắn, hắn cảm giác người kia ngồi ngay bên cạnh hắn.
"Dư Thâm?"
Thanh âm của cô rất êm tai, thời điểm gọi tên hắn càmg dễ nghe hơn.
Muốn nghe cô gọi nhiều hợ nữa.
Kỹ năng giả vờ ngủ của Dư Thâm rất tốt, công lao đều nhờ vào đám vệ sĩ kia.
Cho nên hắn tin người bên cạnh không phát hiện được.
"Dư Thâm..." Minh Thù đem người kéo lên.
Dư Thâm hơi mở mắt ra, làm một bộ dáng híp mắt buồn ngủ:" Làm gì?"
Hắn mơ mơ màng màng nhìn cô, đầu còn rất phối hợp gật một cái, bộ dạng dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458711/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.