Minh Thù nếm được vị đắng trong miệng hắn, vô cùng sợ hãi lui về phía sau, nhưng Úc Kinh chợt ấn cô vào trong lòng không cho cô lùi bước, quấn lấy chiếc lưỡi mềm của cô một lúc lâu.
Úc Kinh dán lên cánh môi Minh Thù nói nhỏ: “Bây giờ không phải là tôi nhớ nhầm.”
Minh Thù đẩy lồng ngực hắn, hướng phía một bên: “Phụt phụt...”
Úc Kinh cảm thấy lúc này hẳn nên bày ra một biểu cảm hung thần ác sát với cô! Lão tử hôn cô có khó chịu như vậy sao?
Lão tử chưa hôn qua ai đâu!
Lần đầu tiên!
Hiểu hay không!
Cô còn ghét bỏ!
A, không đúng, không phải lần thứ nhất, lần đầu tiên là tại quán bar, lần mà cô không thừa nhận.
Nghĩ tới đây, Úc Kinh càng tức giận, ấn khuôn mặt Minh Thù lại hôn lên.
Minh Thù trong miệng như có một viên kẹo, mùi vị ngọt bị hắn từng chút cướp đoạt, một viên kẹo đổi qua về giữa hai người, vị đắng rất nhanh đã không còn chỉ còn lại có vị ngọt ngào.
Minh Thù cảm thấy rất giận, hắn là đang đoạt kẹo với cô sao?
Minh Thù lùi lại phía sau, lại đụng vào sô pha ngã xuống.
Úc Kinh thuận thế áp ở trên người cô, hắn hôn chăm chú nhưng tay rất quy củ, chỉ là ôm lấy cô không có ý sờ bậy.
“Hôn đủ chưa?” Một viên kẹo cũng hết rồi!
“Vẫn chưa.” Úc Kinh cử động thân dưới: “Hôn đến lúc nó mềm lại mới thôi.”
Minh Thù cảm giác được vật cứng cọ vào cô, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, mặc dù là cách lớp quần áo nhưng dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458641/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.