Úc Kinh biến mất cũng đã sắp được một tuần
Cuối cùng Minh Thù cũng có chút phản ứng, cô chạy đến quán bar thì đụng phải Bành Phái: “Đại ca của các cậu đâu rồi?”
“Không biết, tôi cũng không liên lạc được với anh ấy.”
“… Cậu không cảm thấy lo lắng khi không liên lạc được sao?”
Bành Phái gãi đầu, hắn chẳng cảm thấy có gì lạ cả: “Bình thường mà... đôi khi đại ca cũng hay mất tích lâu như vậy.”
Minh Thù: “…”
Bình thường cái đầu cậu!
“Nhà cậu ta ở đâu?”
Bành Phái trả lời: “Phần lớn thời gian là anh ấy ở cùng với chúng tôi, nhưng cũng có lúc lại tách ra, gần đây vẫn chưa thấy anh ấy quay trở lại.”
“Những lúc không ở cùng với các cậu thì cậu ta ở đâu?”
Bành Phái lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Minh Thù: “…”
Trẫm mà có đàn em như vậy thì sẽ giết ngay lập tức luôn, đến cả việc đại ca của mình ở đâu mà cũng không biết.
Bành Phái dường như nhớ tới chuyện gì: “Có lẽ Nhị Đồng biết đấy, có một lần cậu ta giúp đại ca mang ít đồ về nhà, để tôi đi hỏi cậu ta.”
Thế nhưng Nhị Đồng lại nói cậu ta chỉ mang đồ tới một trạm xe buýt rồi Úc Kinh tự mình đến lấy, cho nên cậu ta cũng không biết địa chỉ nhà của Úc Kinh.
Minh Thù: “…”
Minh Thù rời khỏi quán bar, lấy di động ra mở wechat lên.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đang ở đâu?
Úc Kinh: Tìm tôi làm gì
Ngay cả chấm câu cũng không đánh, không khí xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458640/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.