Ngày hôm sau, Minh Thù vẫn như cũ không định đi học, người cách vách lại làm ra tiếng động rất lớn.
Tiếng bước chân từ trước cửa nhà cô truyền đến, lại quay lại ngừng trong chốc lát sau đó rời đi.
Minh Thù đi tới trước cửa sổ kéo rèm ra một chút, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Tô Miên vừa lúc đi về phía cô.
Nhưng Minh Thù đứng ở phía sau rèm cửa sổ, Tô Miên không thấy được, hắn đứng một lúc nữa xoay người rời khỏi.
Minh Thù dựa vào cửa sổ, mãi đến khi bóng dáng Tô Miên hoàn toàn biến mất, cô mới kéo rèm cửa sổ lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào nữa.
Xem ra sau lần cô rời đi trước đây, con mèo tinh bệnh hoạn Lạc Yến kia cũng không làm cho hắn khôi phục ký ức.
Vì sao Lạc Yến có thể có ký ức?
Vì Thiên Khải sao?
Vì khi đó hắn có sử dụng qua Thiên Khải, bị Thiên Khải ảnh hưởng đến sao?
Trời ạ, phiền não quá!
Uống ngụm sữa bồi bổ.
-
Minh Thù trong nhà buồn chán cả ngày, bên ngoài đã bắt đầu các hoạt động buổi tối.
"Brừ brừ..."
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Minh Thù lười biếng lấy điện thoại di động, nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, tiếng mắng chửi và tiếng thét chói tai trong điện thoại di động truyền tới, giống như có ai đó vô tình gọi nhầm.
Minh Thù cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn tên gọi... Tô Miên.
-
Minh Thù chạy tới nơi, xung quanh đây là một đống lộn xộn tựa như trải qua đại chiến, cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458600/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.