Chương trước
Chương sau
Đồng Diệp quan sát kỹ lưỡng, lắc đầu: "Chưa thấy qua, bắt được tên Huyết tộc này ở đâu?"
Minh Thù ngồi ở bên cạnh uống sữa tươi: "Ngày hôm nay tấn công tôi. "
"Tấn công?" Đồng Diệp nhảy dựng lên: "Cậu không sao chứ?" 
"Vẫn sống tốt, uống mười hộp sữa tươi nữa cũng không có vấn đề gì!"
Đồng Diệp đen mặt lại, còn uống sao, chuyện lần trước cô quên mất rồi sao! Uống vào xảy ra vấn đề thì làm sao!
"Vì sao tấn công cậu?" 
"Có thể là dáng dấp tôi đẹp, đố kỵ tôi đó mà." Nếu trẫm biết thì kéo hắn tới làm gì.
Đồng Diệp không để ý tới Minh Thù nói năng bậy bạ: "Không nhìn ra tên Huyết tộc này là bên nào..."
Còn cái hình xăm này, đúng thật có chút quái dị. 
"Có liên quan tới chuyện trước đây Sở Việt nói không?" Đồng Diệp suy đoán: "Vì huyết chuông trên tay cô sao?"
Minh Thù nhếch khóe miệng cười yếu ớt, nhẹ giọng nỉ non: "Ai biết được."
Huyết chuông, một trong năm thánh khí, Phất Vũ là người sở hữu. 
"Tôi đánh hắn tỉnh hỏi xem sao."
Đồng Diệp đánh tên Huyết tộc kia tỉnh lại, Huyết tộc vừa tỉnh đã thấy mình bị bắt, không nói hai lời trực tiếp tự sát.
Đồng Diệp: "..." 
Minh Thù tựa như đã sớm nghĩ tới kết quả này.
Nếu như thẩm vấn có kết quả, cô cần gì phải lao lực kéo hắn về như vậy.
Bắt trúng một người đã quyết định chết, dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng hỏi không được. 
Đừng hoài nghi, trên thế giới này luôn có người thà chết chứ không chịu khuất phục, bất kể là chính nghĩa hay tà ác đều có người như vậy.
Tín ngưỡng khác nhau, cho nên kiên trì bảo vệ lập trường cũng khác nhau, không liên quan cái khác.
"Bà nó, rốt cuộc là ai..." Đồng Diệp vò đầu. 
"Nếu như đúng thật là vì huyết chuông, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ." Minh Thù nói: "Đến lúc đó bắt một tên không muốn chết hỏi là biết."
"Chỉ sợ bọn họ làm bậy, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, bọn họ ở trong tối..." Đồng Diệp lo lắng: "Còn ai biết trên tay cô có huyết chuông? Xem có thể điều tra ra cái gì hay không."
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm." 
Điều tra đến cuối cùng ngoại trừ Đồng Diệp, còn nam chính... Còn có mấy người không phải đã sớm bị bắt, thì đã ngủ say rồi.
Vẻ mặt Đồng Diệp buồn rầu: "Tôi tìm người điều tra cái hình xăm này trước, dạo này cậu nên cẩn thận một chút."
Minh Thù làm một dáng OK. 
-
Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù không bị tấn công.
Chủ yếu là cô không xuất hiện, không ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau... không có bất cứ hành động nào khác. 
"Leng keng..."
Minh Thù không muốn đi mở cửa, thế nhưng người bên ngoài vẫn kiên nhẫn không bỏ nhấn chuông cửa. Vào lúc này, ngoại trừ tiểu yêu tinh Tô Miên kia thì không có người khác.
Minh Thù cuối cùng cũng đứng lên từ trên ghế sô pha, đi mở cửa. 
"Bạn học Tô Miên, có chuyện gì không?"
Tô Miên tựa như vừa trở về, trên người còn đeo cặp, hắn liếc mắt nhìn căn phòng: "Đã bốn ngày cô không có đi học rồi, tôi còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện."
“Mỗi ngày đi học về cậu cũng thấy tôi mà.” Minh Thù tức giận. 
Tô Miên không để ý vào nhà, thay giày, đóng cửa.
Minh Thù khoanh tay trước ngực nhìn động tác của hắn: "Cậu thực sự xem nơi đây là nhà mình sao?"
Tô Miên quay đầu nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười: "Cô đồng ý, tôi có thể chuyển tới đây." 
Dù sao bên đó ngoại trừ một cái giường thì không còn gì cả.
"Ha ha." Mơ đẹp nhỉ!
“Dạo này cô sao vậy?” Mấy ngày nay cô không bước ra cửa một bước, nếu không phải là mỗi ngày hắn qua đây gõ cửa xác định cô còn sống, hắn còn tưởng là cô mất tích rồi. 
“Bên ngoài nắng gắt như vậy, cậu nói tôi phải làm sao?”
Tô Miên phá tan bầu không khí: "Ngày hôm nay trời đầy mây."
Minh Thù: “...” 
Tô Miên tiếp tục: "Ngày hôm qua mưa nhỏ."
Minh Thù: "..."
Tô Miên cười một cái: "Ngày hôm trước mưa xối xả." 
Minh Thù đi về ghế sô pha: "Cậu thích dự báo thời tiết như thế tại sao không đi đài truyền hình đoạt bát cơm người ta nhỉ, cậu mà đi nhất định tỷ lệ người xem sẽ tăng cao."
Tô Miên để túi xách qua bên cạnh: "Cô cũng thừa nhận tôi đẹp trai sao?"
Minh Thù chịu đựng không trợn mắt xanh lên, vẫn mỉm cười: "Thấy kỳ lạ." 
Tô Miên: "..." Người nào kỳ lạ!
Có ai kỳ lạ mà đẹp trai như hắn không.
Tô Miên nhìn vào cổ áo hờ hững của Minh Thù, hắn cúi người xuống đến bên cạnh cô: "Cô có đói bụng không? Có muốn cắn tôi hay không?" 
Minh Thù ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tô Miên lập tức tiến tới.
Minh Thù đánh một cái trên đầu hắn: "Cậu nhiều máu lắm sao? Có cần ra cứu giúp những bé Huyết tộc đang thiếu máu đến sắp chết ngoài kia không?" 
Minh Thù nói không nặng lắm, nhưng giống như tát hắn một cái.
Tô Miên vẫn giữ nguyên động tác, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên mặt Minh Thù.
Hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm cánh môi anh đào tròn trĩnh của cô. 
Minh Thù không nghĩ đến hắn đột nhiên đánh lén... Được rồi, tấn công quang minh chính đại.
Hơi thở nam tính ấm áp bao trùm cơ thể cô, Tô Miên hôn không cuồng nhiệt như làn gió nhẹ nhàng, từng chút từng chút làm dịu thế giới của cô.
Ánh mắt Minh Thù dần dần ôn hòa, nhắm mắt lại phối hợp nụ hôn của hắn. 
Tô Miên nhẹ nhàng mở mắt, thấy Minh Thù phối hợp như vậy, hô hấp nặng hơn như nhận được giấy thông hành tiến vào thế giới của cô.
Nụ hôn này duy trì liên tục khoảng năm phút đồng hồ, Tô Miên hôn thêm mấy cái mới rời đi, hắn nói: "Nhưng tôi chỉ muốn cứu tế cô."
Hắn ôm Minh Thù, cánh môi dán vào cổ cô: "Phất Vũ, tôi hình như thích cô, làm sao bây giờ." 
Giọng nói yếu ớt, mang theo chút bất lực và mờ mịt.
Hắn không khống chế được tình cảm hắn dành cho cô.
Hắn muốn nói cho cô biết. 
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ có thể thích một người điên cuồng đến như vậy.
"Vậy thì cứ thích đi, còn có thể làm sao." Có thể không thích trẫm sao? Sợ là ngươi đang nằm mơ đó!
Tô Miên im lặng vài giây: "Cô không thích tôi sao?" 
"Không phải." Minh Thù mỉm cười: "Nhưng tôi không ngại cậu thích tôi."
Tô Miên: "..."
Dường như hắn là cặn bã vậy. 
Ở sâu trong nội tâm không chút gợn sóng cũng muốn đánh chết cô là chuyện gì?
Minh Thù đẩy hắn: "Đứng lên, thật là nặng."
Tô Miên ôm càng chặt hơn: "Cô là Huyết tộc, sợ nặng cái gì?" 
"Huyết tộc thì sao? Cũng là một cô gái mảnh mai, cậu đè như thế mà coi được sao?"
Mảnh mai?
Cô? 
Nói cho hắn biết, ai dùng tay không đánh Huyết tộc?
Tô Miên chí khí hùng hồn, hắn thổi hơi vào tai Minh Thù: "Tôi còn muốn làm thêm chuyện khác với cô nữa."
Minh Thù: "..." 
Thiếu niên cậu phát triển có phải nhanh quá hay không vậy? Nói là mất trí nhớ mà? E là cậu giả vờ mất trí nhớ thì có!
Tô Miên cũng mạnh miệng đùa giỡn như tên lưu manh, trên thực tế không hề làm gì cả.
Hắn ôm trong chốc lát nhưng có lẽ lo cô sẽ bị đè lên, xoay người nằm chết dí bên trong, kéo Minh Thù chuẩn bị đứng dậy ôm vào trong ngực mình: "Cô thực sự không suy tính một chút, biến tôi thành Huyết tộc sao?" 
"Không suy nghĩ."
"Vì sao?"
"Tại sao tôi phải biến khẩu phần lương thực biến của mình thành Huyết tộc, về sau tôi ăn cái gì?" 
"..."
Khẩu phần lương thực bằng con người bằng hắn?
Trong lòng cô, hắn chính là đồ ăn sao? 
Tô Miên đè lại lửa giận trong lòng: "Cô biến tôi thành Huyết tộc, về sau tôi cũng sẽ đi chung với cô, luôn đi chung với cô."
"Không cần." Trẫm sống không được lâu như vậy.
Cuối cùng Tô Miên bị Minh Thù chọc tức đi mất. 
Đi trong chốc lát lại giận đùng đùng trở về lấy túi sách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.