Chương trước
Chương sau
Sở Việt trong lúc nhất thời không tìm được lời phản bác, chỉ có thể nói ra nghi vấn của mình: "Quan Sa là người."
Giọng Minh Thù nhẹ nhàng chậm rãi: "Anh đã quên gia tộc Durant có cái gì sao?"
Durant... 
"... Ảo ảnh."
Người tiếp lời là Đồng Diệp.
Đến nỗi Tô Miên... 
Dù sao cũng nghe không hiểu, im lặng quan sát tay của Minh Thù là được rồi.
Ảo ảnh là thánh khí Huyết tộc, có thể ẩn giấu ngụy trang thành bất kỳ vật gì, còn có thể bóp méo ký ức. Quan Sa chính là dựa vào sức mạnh ảo ảnh thay đổi thân phận nữ chính, trở thành con gái Quan gia.
Đây chính là sức mạnh của thánh khí. 
Sở Việt: "Andrew Durant sẽ giao ảo ảnh cho người khác?" Đó là thánh khí, bao nhiêu Huyết tộc muốn?
"Thụy Sa là con gái hắn thương yêu nhất, sau này gia tộc Durant đều là cô ta kế thừa, ảo ảnh cũng là của cô ta, cho cô ta có gì kỳ lạ?" Minh Thù nói dĩ nhiên: "Huống chi ảo ảnh cũng không phải ai cũng có thể khống chế, Thụy Sa có thể khống chế ảo ảnh thì càng có thể cho cô ta."
Nếu là thánh khí của Huyết tộc, đương nhiên sẽ không phải là đạo cụ trên đường, tùy tiện một Huyết tộc nào cũng có thể sử dụng. 
Chân mày Sở Việt càng nhíu càng sâu, tâm tư có chút hỗn loạn.
Nếu như Quan Sa là Thụy Sa, cô ta phí hết tâm tư đến gần hắn mục đích là gì?
Trước đây Quan Sa cứu hắn ở nơi nào? 
Minh Thù chỉ điểm gần giống: "Thân vương Ludwig, khẩu phần lương thực một tháng nha, nhớ ghi chép vào sổ là được."
Minh Thù lôi kéo Tô Miên đứng lên.
Lúc bọn hắn đi tới cửa, Sở Việt đột nhiên lên tiếng: "Cô biết gần đây có chuyện người khác đang tìm thánh khí sao?" 
Minh Thù phản bác: "Từ lúc nào mà thánh khí không ai tìm?"
Thánh khí của Huyết tộc giống với thần khí của con người, làm cho vô số Huyết tộc theo đuổi không chính đáng.
"Khác biệt." Sở Việt nói. 
"Khác biệt chỗ nào?"
"Đối phương dường như muốn thu thập thánh khí."
"Anh nói cho tôi biết cái này làm gì?" Minh Thù nheo mắt: "Cho dù anh nói cho tôi biết những thứ này, tôi cũng sẽ không giảm giá, nói một tháng thì một tháng." 
Sở Việt: "..."
Ai nói với cô cái này.
Sở Việt có thâm ý khác liếc nhìn Minh Thù: "Bản thân cô chú ý nhiều hơn đi." 
...
Đồng Diệp vừa ra khỏi Thiên Sứ Ca, lên xe liền bắt đầu lải nhải: "Phất Vũ, thực sự có người thu thập thánh khí? Muốn làm gì, diệt thế sao?"
"Sao tôi biết, cũng không phải tôi đang thu thập thánh khí." 
"Thế nhưng rất kỳ lạ, sao tôi không nghe nói có người đang thu thập thánh khí...?"
Đồng Diệp nói thầm.
Minh Thù nghĩ đến trước đây vô duyên vô cớ có Huyết tộc tới giết cô. 
Thánh khí Huyết tộc tổng cộng có năm cái, thế nhưng mọi người trong Huyết tộc đều biết, cũng chỉ có ảo ảnh của gia tộc Durant.
Gia tộc Durant lớn mạnh, mỗi hành động đều có ảnh hưởng trong Huyết tộc, không có Huyết tộc dám ra chủ ý về thánh khí.
Bốn cái còn lại ở nơi nào, trong tay người nào sớm đã không còn ghi chép. 
"Phất Vũ, mặc kệ thật hay giả, cậu cẩn thận một chút nhé."
Đồng Diệp có ý riêng nhắc nhở cô.
"Ừm." Trong tay nguyên chủ có một thánh khí... 
Nếu như nam chính biết chuyện này, vậy hắn nói cho cô biết cũng phải nói đến đó.
Thế nhưng...
Theo ký ức nguyên chủ đáng lý không có bao nhiêu người biết mới đúng. 
Nguyên chủ không hiểu tại sao bị đuổi giết, chẳng lẽ là có liên quan tới thánh khí?
Đồng Diệp đưa Minh Thù trở về, Tô Miên đã xuống xe trước cửa nhà Minh Thù.
Tô Miên có chút im lặng, đoán chừng là đang tiêu hóa thứ hắn vừa nghe thấy. 
Minh Thù hiếu kỳ: "Cậu không về nhà?"
"Nhà tôi ở nơi này."
"Ha ha, khi nào cậu dọn nhà vậy?" 
"Bây giờ."
"..." Tiểu yêu tinh thật lợi hại.
Minh Thù lên lầu, Tô Miên theo cô. Lúc Minh Thù đến cửa nhà, Tô Miên lấy ra một chuỗi chìa khoá mở cửa sát vách. 
Minh Thù: "..."
Trẫm có thể nói gì?
Có tiền tùy thích. 
Tô Miên kéo cửa ra, hắn ngừng lại rồi nghiêng đầu nhìn qua: "Ấn ký là gì?"
"Ấn ký? Đồ ăn thì phải..." Minh Thù vừa sờ chìa khoá vừa trả lời.
Tô Miên đi tới đè bả vai Minh Thù xuống, khiến cô đối diện với mình: "Trước đây có Huyết tộc nói tôi không có ấn ký của cô, có ý gì?" 
Minh Thù dựa vào cửa, dường như có chút bất đắc dĩ: "Chính là ký hiệu, Huyết tộc khác nhìn thấy liền biết là có chủ."
Ánh mắt Tô Miên lóe lên.
"Làm sao ký hiệu?" 
"Cắn một cái thôi."
Tô Miên đột nhiên kéo nút buộc áo sơ mi của hắn ra: "Cô cắn đi."
Minh Thù: "..." 
Đồ ăn đưa đến trước cửa... ăn thì vẫn là ăn.
Minh Thù hiếu kỳ: "Bạn học Tô Miên, có phải cậu thích tôi phải không?"
Thích cô cái rắm! 
Hắn chỉ là muốn biến thành Huyết tộc mà thôi!
Chứ không phải thích cô!
Nét mặt Tô Miên bình tĩnh: "Tôi từng lộ mặt ở đó, nếu cô không để lại cho tôi ký hiệu, lẽ nào không có Huyết tộc tìm phiền phức cho tôi?" 
"Cậu biết cũng nhiều thật, có phải tôi nên giết cậu bịt miệng không?"
"Giết người còn phải vứt xác, không bằng suy tính một chút biến tôi thành bạn."
"Bỏ đi, đồng đội như heo giống cậu, tôi sợ sẽ chết nhanh." 
"..." Nói cô gợi đòn đó cũng vì coi trọng cô, rốt cuộc cô sống thế nào mà lớn được như thế?
Minh Thù trở tay vặn chìa khoá, đẩy Tô Miên ra: "Vào đi."
Tô Miên cong miệng khó đoán theo Minh Thù đi vào. 
Phòng ở là nhà trọ theo tầng, phong cách nghiêng theo lối tối giản, rèm cửa sổ của phòng kéo kín mít.
Phòng có chút trống trải, ngoại trừ mấy thứ đồ gia dụng chủ yếu còn lại không có gì cả.
Tô Miên quan sát phòng, Minh Thù đột nhiên đẩy hắn tới trên ghế sô pha cô nhấc chân ngồi lên. 
Tô Miên: "..."
Hai tay Minh Thù chống hai bên đầu hắn: "Cậu xác định cần?"
Tô Miên: "..." Sao câu hỏi này lại có chút là lạ? 
Hắn gật đầu.
"Được thôi, vậy tôi liền thỏa mãn cậu."
"..." 
Minh Thù kéo áo hắn ra, cúi đầu qua đó, Tô Miên cảm thấy cổ mát lạnh tiếp theo là như kim châm.
"A..." Nói cắn liền cắn, không chào hỏi gì!
Máu trong cơ thể chảy ra, cảm giác kia cũng không dễ chịu lắm. Trong phim nói gì mà bị cắn sẽ sảng khoái, căn bản chính là nói vớ vẩn. 
Tô Miên hơi hé miệng thở dốc, đau...
Cảm giác mút trên cổ dần dần giảm đi, biến thành liếm láp mềm mại. Đầu lưỡi mềm mại đảo qua da, trong cơn đau mang theo chút tê dại.
"Cô..." 
Lời của Tô Miên bị ngăn ở trong cổ họng, trước mắt hắn đột nhiên bắt đầu choáng váng, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu dường như tan thành vô số ánh sao rơi.
Mùi máu tươi trong cổ họng lan tràn ra, Tô Miên vừa bắt đầu đã bị động đến chủ động.
Khoảnh khắc hai người quấn quýt, Minh Thù buông hắn ra trước xoay người ngồi vào bên cạnh. 
Tô Miên giơ tay lên sờ sờ cái cổ, không có chảy máu...
Tô Miên không hiểu vì sao bị hôn, hôn xong người của hắn xong việc liền giống như chưa từng làm...
Vừa rồi cô chiếm tiện nghi của hắn phải không? 
Minh Thù đứng dậy, thân thể cô đột nhiên hết sức lực ngã trên mặt đất.
"Cô làm sao vậy?"
Tô Miên liền đứng lên ngồi xổm bên cạnh cô. 
Ngón tay Minh Thù phát run: "Máu của cậu..."
Máu của hắn sao vậy?
Lúc này Minh Thù cảm thấy toàn thân khó chịu như là lửa đang đốt, da lạnh như băng da dính vào nhiệt độ cực nóng như muốn nổ tung. 
Suy nghĩ cuối cùng của Minh Thù trước khi ngất đi...
Tiểu yêu tinh có độc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.