Tiếp đó sương mù liền tuôn đến chỗ Vu Linh đang chiếm giữ thân thể Hồ Cửu, bao vây xung quanh cô ta.
Gương mặt của Hồ Cửu như ẩn như hiện trong sương mù, lúc thì phẫn nộ oán giận, lúc thì cười quyến rũ.
Hồ Cửu vẫn đang tranh giành thân thể với Vu Linh.
Hiển nhiên lúc này Vu Linh chiếm ưu thế.
“Cút ra khỏi cơ thể của ta!”
Lúc này Hồ Cửu mới sợ.
Con Vu Linh này khống chế cơ thể không có ý định trả lại cho cô, nó lừa gạt cô.
Thân thể này là của cô, nó dựa vào cái gì mà chiếm giữ!
Cô vẫn chưa báo thù, thân thể này là của cô, là của cô…
“Đừng lo, ta sẽ báo thù thay ngươi.” Vu Linh trả lời Hồ Cửu.
“Không…”
Hồ Cửu vẫn chưa nói hết đã bị Vu Linh trấn áp lại, cô ta cười cười đi ra khỏi sương mù.
Nhưng khi cô ta vừa ra khỏi đám sương thì một tiếng gió sắc bén xông tới trước mặt cô ta, cô ta hừ lạnh một tiếng dễ dàng tránh được, sương mù sau lưng không ngừng tràn vào cơ thể cô ta.
Rất nhanh… nó có thể dung hợp triệt để với cơ thể này.
Đến lúc đó cho dù là tên quái vật được thần thú thả ra kia cũng không làm gì được nó.
Vu Linh càng nghĩ càng tự tin, rất xem thường đòn tấn công của Minh Thù.
“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể làm gì được ta sao?”
Minh Thù lắc lắc cành cây trên tay: “Ta làm gì ngươi để làm gì? Ta chỉ là…”
Minh Thù mỉm cười: “Muốn đánh nhau với ngươi mà thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458578/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.