Sở Hồi cứ như vậy, dưới pháo hoa đút cho Minh Thù uống hết đồ uống còn lại.
Hắn mập mờ chớp mắt nhìn Minh Thù: "Có phải là có mùi vị của anh đồ uống ngọt hơn không?"
"Không có." Minh Thù khẩu thị tâm phi (*) phủ nhận: "Là anh muốn uống trộm đồ uống của tôi."
"Vợ, đây là anh mua mà!" Lão tử mua sao lại không được uống! Hơn nữa lão tử còn đút cho cô uống! Hắn chỉ nếm được vị!
Keo kiệt.
Lão tử cái gì cũng cho cô, vẫn không được uống một ngụm đồ uống của cô.
Minh Thù gật đầu: "Ồ, tiền của tôi."
"..."
Tiền của cô sao!
Ai cho cô giam giữ lão tử trong phòng nhỏ để chơi đùa!
Về việc này Minh Thù cũng rất vô tội, cô đâu có giam giữ hắn, chỉ là hôm đó cô không cho phép hắn nửa đêm rồi còn đi ra ngoài, làm sao lại thở thành thích chơi đùa trong phòng tối?
Đương nhiên, Minh Thù không biết trong đầu Sở Hồi nghĩ cái gì.
Trong đầu Sở Hồi lúc này, tất cả đều là giết chết cô và việc tha thứ cho cô.
Cầu cho hắn tha thứ cho cô.
Bà nó chứ.
Sở Hàn bực không thể chửi bậy.
Sở Hồi vùi đầu vào cổ Minh Thù, trên đỉnh đầu pháo hoa liên tục nở rộ: "Vợ, anh rất thích em."
Trong tiếng pháo hoa, Minh Thù nghe thấy câu tỏ tình quen thuộc kia.
Minh Thù không có ứng gì.
Sở Hồi cũng không thất vọng, đẩy khăn quảng cổ của cô ra hôn vài cái lên cổ của cô.
Nhưng lại sợ cô bị lạnh, một lát lại lấy khăn che kín cổ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458534/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.