"Alo?"
"Chị..." Giọng nói ngọt ngào của Sở Hồi truyền qua di động, có vẻ ngoan ngoãn hơn một cách rõ rệt: "Khi nào thì chị về?"
Minh Thù nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ: "Tầm chín giờ."
"Ôi."
Sở Hồi thấp giọng đáp.
"Uống thuốc chưa?"
"Rồi ạ."
Đoạn nói chuyện sau đó chính là không có âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, chầm chậm của Sở Hồi.
Minh Thù phá vỡ sự im lặng: "Tôi vừa gặp anh trai cậu."
Im lặng.
Im lặng một cách chết chóc.
Sở Hồi chừng ba mươi giây sau mới lên tiếng: "Anh ấy nói gì?"
"Anh ta nói..." Minh Thù dừng một chút: "Cậu chỉ là muốn cướp đi thứ anh ta thích mà thôi."
Sở Hồi hít một hơi.
Điện thoại di động dường như bị hắn để ra xa, giọng nói yếu ớt của Sở Hồi truyền tới: "Không phải... Em không như thế, em thật sự thích chị. Chị đừng nghe anh ấy nói bậy..."
Minh Thù mím miệng: "Thế nên, ngay từ đầu, cậu thực sự nghĩ như thế sao?"
Sở Hồi: "..."
Hai người, mỗi người cứ cầm di động của mình như thế mà im lặng không nói.
Minh Thù lắng nghe tiếng thở lúc nặng, lúc nhẹ của hắn, đột nhiên muốn quay về...
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt càng thêm sâu, nhẹ nhàng mà lưu luyến: "Không muốn cúp điện thoại."
"Sao?" Sở Hồi nghi hoặc.
Minh Thù lấy ra tai nghe mang theo, bỏ điện thoại vào trong túi: "Cậu làm gì thì làm, không cúp điện thoại là được."
Sở Hồi lúc này đang đứng ở phòng khách, cùng Kim Nguyên Bảo mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hắn đặt di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458528/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.