Chương trước
Chương sau
"Đây là người máy nghiên cứu mới nhất của chúng tôi, nguyên lý giống như mũ trò chơi của Vấn Linh, người đó có thể thao tác ở phía xa, đạt được hiệu quả chiến đấu, có thể chấp hành các loại nhiệm vụ phức tạp. Nhưng vấn đề bây giờ là kỹ thuật của người và máy không liên tiếp, dẫn đến..."
Minh Thù nghe đến mờ mịt: "Vậy có liên quan gì đến tôi?"
Tư Trầm kéo cô đến nơi này, để nghe cái này sao? 
"Kỷ tiểu thư." Người đàn ông đang giải thích đưa ra một phần văn kiện: "Bài luận văn này là cô viết đúng không."
Minh Thù liếc mắt nhìn: "Chắc vậy đó."
Trước đây Kỷ Hòa viết qua rất nhiều thứ, có một ít là do thầy yêu cầu, một ít do chính cô ấy nghiên cứu. 
"Kỷ tiểu thư rất có thiên phú ở phương diện này." Người đàn ông nói: "Tôi hy vọng có thể mời cô gia nhập vào đội chúng tôi."
"Sao các người không để cho hệ thống khống chế, cần người đi khống chế làm gì?" Cái máy này sau khi tập thể người máy bạo động mới có kỹ thuật mà?
Chưa từng trải qua người máy bạo động, mà muốn một bước liền qua luôn sao? 
Cái này không phù hợp kịch bản... không phải, quy luật tiến hóa tự nhiên!
Làm sao có thể cho anh ta nghiên cứu thành công!
Hết hy vọng rồi! 
“Kỷ tiểu thư, chúng tôi không thể cái gì cũng dựa vào trí tuệ nhân tạo, hiện nay có rất nhiều người nói, trí tuệ nhân tạo càng ngày càng khiến người ta kinh ngạc, đã có rất nhiều trí tuệ nhân tạo không có tư duy giống nhau, nói không chừng có một ngày...” Người đàn ông nói đến đây liền ngừng, người thông minh đều biết hắn muốn nói cái gì.
"Vì để tránh khỏi cảnh này nên đã có hạng mục Vân Hành. Đương nhiên sau khi cô đồng ý gia nhập thì cô sẽ biết tư liệu cụ thể của Vân Hành."
"Xin lỗi, tôi bận chơi trò chơi, không có thời gian nghiên cứu." 
Nguyên chủ muốn trở thành vua trong ngành công nghệ này, cần gì lãng phí thời gian trong chuyện này.
"..." Chơi trò chơi là lý do gì?
Người đàn ông nhìn về Tư Trầm bên cạnh. 
Tư Trầm mặt biểu hiện hắn thua rồi, nhìn lão tử làm gì? Người cũng đã tìm tới cho ngươi rồi, cô quá mê chơi trò chơi thì trách Vấn Linh của công ty hắn quá hay hay sao?
Minh Thù chính nghĩa từ chối lời mời.
Trẫm không bận sao? 
Trẫm còn phải kéo thù hận!
Trẫm còn muốn xưng bá thế giới trò chơi!
Làm lỡ thời gian trẫm ăn đồ ăn vặt. 
Quỷ mới làm.
-
Minh Thù cảm thấy đám người kia điên rồi, ngay cả ông già hói đầu cũng gọi điện thoại uy hiếp cô. 
Minh Thù vì giá trị thù hận biểu hiện rất khách khí, ông cứ nhảy đi dù sao lầu một cũng không chết được.
Tức đến mức ông già đầu hói đưa cô vào danh sách đen.
Minh Thù càng say mê trò chơi, ngay cả ngay cả biệt thự cũng không đi. 
Dù tiểu yêu tinh ở nơi nào, cô cũng không đi.
Bán hàng đa cấp thật đáng sợ.
Luôn luôn ngấp nghé đồ ăn vặt của trẫm! 
Bên thi đấu tạm thời không có chuyện của cô, đợi vòng đấu loại kết thúc còn khá lâu nữa mới tới bán kết.
Minh Thù ngồi ở một rừng cây ăn quả trong trò chơi, nhìn đống trái cây hồng hồng đáng tiếc không thể ăn.
"Tích tích..." 
Chân dung của Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nhảy lên.
Minh Thù mở ra.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: Sư phụ người đang chơi sao? 
Phong Hòa Tận Khởi: Ừ.
Rất nhanh thì Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu đi qua đây.
"Sư phụ, lần trước nói đi xem người đấu vòng loại, thật ngại quá, trên đường gặp phải một chút việc, lúc tôi đến mọi người đều đi hết rồi." Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu yếu ớt nói. 
Minh Thù đã quên chuyện này.
Diễn viên Thù bày ra nụ cười yếu ớt: "Như vậy sao."
"Sư phụ... Tôi... Cái kia..." Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu dùng ngón tay vừa chọt Minh Thù vừa nói: "Tôi giao Chu Dịch cho Tấn Thần rồi." 
"Ừ." Nam thần của ngươi cũng là nam thần của ngươi.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nói: "Cái kia... Tấn Thần nói tôi thiên phú không tệ, hỏi tôi có hứng thú đi Cẩm Thiên hay không... Sư phụ người cảm thấy..."
“Cô muốn đi?” 
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cắn môi dưới: "Có thể kề vai chiến đấu với nam thần là nguyện vọng của tôi, thế nhưng..."
Không biết Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nghĩ đến cái gì, đôi mắt tối xuống: "Sư phụ, tôi muốn gia nhập câu lạc bộ NS."
Minh Thù sửng sốt vì sự đảo ngược này. 
Không phải mới vừa nói muốn cùng nam thần kề vai chiến đấu sao?
Làm sao chỉ trong chớp mắt đã muốn gia nhập lão tam ngàn năm vậy?
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có: "Tôi muốn kề vai chiến đấu với hắn, nhưng lại càng muốn tranh giải với hắn. Chỉ như thế tôi mới đủ chói mắt, đủ xuất sắc, hắn mới có thể thấy được tôi." 
Minh Thù: “...”
Người nào cho nữ chính uống canh gà ác vậy.
Cô là nữ chính, cô đi về phía nam chính, nam chính sẽ yêu cô đó hiểu không vậy? 
Cần cô cố gắng như vậy sao?
Được rồi...
Nữ chính không nỗ lực, ước đoán thì không phải là nữ chính mà là nữ chính giả rồi. 
Khác biệt lớn nhất của nữ chính giả và nữ chính chính là, nữ chính giả nghĩ dù dùng cách gì cũng phải đạt được mục đích của chính mình, mà nữ chính luôn phải nâng cao thực lực bản thân.
“Hiện tại số lượng của chiến đội đủ rồi.” Minh Thù nói: "Dù cho cô gia nhập cũng chỉ là người dự bị."
Cô không thể sau khi mời bọn Thanh Thu Chủng lại đột nhiên đá người ta xuống! 
“Dù cho gia nhập Cẩm Thiên cũng là dự bị, có gì khác đâu.” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu
Ở chung với sư phụ còn vui hơn.
Hơn nữa sư phụ cô không giống như Đào Tư. 
Tần Tấn mời cô, cũng không có khả năng vì cô mà thay đổi Đào Tư.
"Tôi sẽ kêu Vương Hà Dương liên hệ với cô."
“Cám ơn sư phụ.” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu phiền muộn: "Sư phụ, tôi đây có tính là đi cửa sau không?" 
“Cô đây là đi cửa Nam Thiên.”
“Sao?
“Lên trời đi.” 
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu phản ứng kịp: “Mong sư phụ dẫn tôi bay lên.”
Tâm tình Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu rất tốt lại muốn đi xoát bản, Minh Thù không có chuyện gì, Thanh Thu Chủng bọn họ cũng không ở đó nên cô cũng đi theo.
Thiên Hạ Nhất Khỏa Tinh cũng ở đó, Minh Thù mời hắn cùng nhau hạ bản. 
Kết quả bị Thiên Hạ Nhất Khỏa Tinh vây quanh hỏi chuyện thi đấu.
Ai bảo cô tiện tay.
Để cho cô mời hắn. 
Thanh mai trúc mã bạn cùng phòng, sao có thể không nhiều chuyện giống nhau chứ!
Cuối cùng thực sự chịu không nổi, đi ra ngoài liền giết Thiên Hạ Nhất Khỏa Tinh.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh." 
Thiên Hạ Nhất Khỏa Tinh nằm chết trên mặt đất: “...”
Không phải hắn chỉ hỏi vài câu thôi sao?
Hu hu hu... 
Ba người ầm ĩ một lúc nữa, Thiên Hạ Nhất Khỏa Tinh muốn đi với Vân Ngư thoát khỏi trò chơi, sau đó Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cũng thoát.
Minh Thù một người quá buồn chán, đi khắp nơi trêu chọc người khác.
Rất nhanh thì có người lên tiếng. 
[Tử Tử Tử: Phong Hòa ngươi có bị bệnh không! Ta trêu chọc ngươi, lên đây so chiêu sao.]
[Lư Sơn Chi Thần: Vừa rồi ta cũng bị Phong Hòa Tận Khởi công kích, ta vô cùng ngơ ngác, cũng không biết đắc tội với cô ta ở chỗ nào.]
[Tiểu bảo bối của tôi: Ta cũng bị công kích, nhiệm vụ ta làm đã lâu cứ như vậy phế đi, Phong Thần không bị hack acc chứ? Hu hu... Nhiệm vụ của ta!] 
[Quạ đen: Phong Hòa Tận Khởi, ngươi dám giết không dám nhận sao? Giả câm cái gì.]
[Phong Hòa Tận Khởi: Chính là ta làm, không phục tới tìm ta đi, ta ở đây chờ các ngươi.]
Hình ảnh là bản đồ chỗ cô. 
[Quạ đen: Ngươi chờ ta!]
Sau ba phút.
[Quạ đen: Bà nó, người ở đâu?] 
[Phong Hòa Tận Khởi: Ngươi cho rằng ta ngốc sao, còn ở đó chờ ngươi đánh sao, đương nhiên là chạy rồi.]
Người chơi không còn gì để nói.
Cô được người ta gọi là Phong Thần, cô có thể chính trực một chút hay không! Có trách nhiệm đi! Có trách nhiệm của đại thần đi! 
[Phong Thần Uy Vũ: Ha ha, Phong Thần quá nghịch ngợm.]
[Lư Sơn Chi Thần: Đám người não tàn này thực sự không biết phân biệt đúng sai.]
[Phong Thần hôm nay siêu đẹp trai: Não tàn thì sao? Ta thích tác phong của não tàn!] 
[Tử Tử Tử: Đồ điên.]
[Phong Hòa Tận Khởi: Ngươi có thuốc sao!]
[Quạ Đen: Phong Hòa Tận Khởi, ngươi có giỏi đến sàn đấu đấu đơn, đừng tưởng rằng ngươi là đại thần thì ta sợ ngươi! Tham gia cuộc thi đấu, còn thực sự coi mình là thần sao!] 
[Phong Hòa Tận Khởi: Mời ta đánh ngươi, không đi không được rồi, vậy được rồi ngươi ở đấy chờ ta, ta đi ăn chút gì đó rồi lên.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.