“Minh chủ đâu?”
Sao hắn mới vừa rời khỏi một lúc đã không thấy tăm hơi minh chủ đâu rồi?
Người của phủ minh chủ chỉ vào quầy hàng cách đó không xa.
Bánh Bao nhìn sang, khóe miệng lập tức giật một cái.
Bánh Bao vội đi tới: “Minh chủ, sao người lại xuống?”
Minh Thù ăn hoành thành: “Đợi chán quá, vừa ăn vừa đợi. Phía trước làm gì vậy? Xếp hàng lĩnh thưởng?”
“Là người của Kim gia gây chuyện với người ta, ta còn… nhìn thấy Khương Linh và Trác công tử.”
Trước kia chẳng những Minh Thù ngắn gọn từ hôn, còn đuổi bọn họ ra khỏi phủ minh chủ.
Tuy hắn rất hiểu Trác công tử và Khương Linh không biết xấu hổ cứ níu kéo kia, căn bản không xứng với minh chủ.
Nhưng từ sau sự việc kia, hắn luôn cảm thấy minh chủ bị kích động.
Hắn rất sợ…
“Đánh nhau?” Minh Thù tò mò.
“Không…”
Minh Thù thất vọng tiếp tục ăn hoành thánh.
Bánh Bao: “…”
Minh Thù ăn canh xong đặt đũa xuống: “Đi.”
Bánh Bao đuổi theo Minh Thù theo bản năng: “Đi đâu.”
Khóe môi Minh Thù cong lên: “Đi dệt hoa lên gấm.”
“?” Dệt hoa trên gấm cho ai? Không phải… Dệt hoa gì trên gấm?
“Này, vẫn chưa trả tiền mà!” Ông chủ ở phía sau la lớn một tiếng.
Bánh Bao đen mặt, vội quay lại trả tiền.
Phía trước đã đi đến nước rút kiếm, thiếu gia của Kim gia xách thắt lưng, trên người là chiến phục ánh vàng rực rỡ, không biết khiến cho bao nhiêu người hoa mắt.
“Nữ nhân đúng là không thể nói lý!”
Khi Minh Thù đến, đúng lúc nghe thấy Kim thiếu gia hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458460/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.