Chương trước
Chương sau
Trong số họ xuất hiện thêm một vài cô gái trông ưa nhìn hơn rất nhiều so với lần trước.
Cố Tri sa sầm mặt mày, chỉnh lại cổ áo: "Đưa tất cả bọn họ đi."
"Hả?" Hà Nhân Niệm tỏ vẻ không hiểu, nhưng khi liếc nhìn sang Minh Thù thì gã chợt bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi, thì ra là sợ cố vấn Thiên hiểu lầm." 
Nói xong, gã liền vỗ tay, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở trong phòng.
"Nào các cô gái, chúng ta tới phòng khác vui đùa đi."
Sau khi Hà Nhân Niệm kéo tất cả các cô gái kia ra ngoài hết, Minh Thù mới đưa túi đồ cho Cố Tri. 
Cố Tri: "..."
Nhất định phải nhẫn nhịn. Nhưng trên đầu của chữ "nhẫn" lại có một cây đao.
Hà Nhân Niệm nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu. 
"Đội trưởng Cố, anh đang chơi trò gì vậy?"
Cố Tri tức giận trừng hắn.
Hà Nhân Niệm: "..." 
Cố Tri mang túi bước vào nhà vệ sinh. Minh Thù thấy vậy liền cười một cách đầy bí hiểm: "Chuẩn bị điện thoại di động để chụp ảnh thôi nào."
Hà Nhân Niệm vẫn cố gắng gặng hỏi: "Rốt cuộc cô và đội trưởng Cố đang chơi trò gì vậy?"
"Cho các người xem một bộ mặt khác của đội trưởng Cố." 
Nói xong, cô liền bày ra tư thế ngồi của đại ca giang hồ, bày tỏ: "Không cần cám ơn tôi đâu."
Hà Nhân Niệm nghe xong liền lặng lẽ lấy điện thoại ra chạy vào nhà vệ sinh.
"Rắc..." Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra. 
Một cái bóng chạy vọt ra từ sau cánh cửa. Sau đó, một thân hình cao lớn trong chiếc váy màu lam nhạt huyền ảo chợt xuất hiện.
Vì Cố Tri khá cao nên chiếc váy chỉ chạm đến mắt cá chân. Da hắn khá trắng nên sắc lam nhạt của chiếc váy càng tôn thêm vẻ nõn nà của hai cánh tay. Chiếc váy hoàn toàn không làm giảm đi nhan sắc trời cho của hắn.
Hay cho câu nói: Mi mục như họa (*). 
Vẻ đẹp rực rỡ của Cố Tri dường như đã làm lu mờ đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Nếu như không phải đã tận mắt nhìn thấy Cố Tri đi vào, mọi người chắc chắn sẽ không dám khẳng định đây chính là hắn, một Cố Tri trong trang phục nữ.
"Tách tách!" 
Mọi người trong phòng bắt đầu thi nhau chụp ảnh. Tiếng máy ảnh và âm thanh của đèn flash vang lên liên tiếp. Cố Tri bị chói đến không thể mở mắt được, vừa che mắt vừa nói: "Tất cả các người hãy chờ đấy!"
"Ha ha!" Hà Nhân Niệm ôm bụng cười, mọi người xung quanh cũng theo đó đồng loạt cười rộ lên.
Cố Tri hận đến nghiến răng nghiến lợi, liên tục an ủi bản thân mình không được đánh nhau, không được giết người. 
Thiên tài thì phải sáng suốt.
Không cần để ý đến những loại dân đen tầm thường kia.
Cứ để cho bọn chúng cười thoải mái. 
Sẽ có một ngày bọn bây phải khóc cho coi!
"Vừa lòng chưa?" Cố Tri nhìn Minh Thù.
Bà nó chứ! Hắn cảm thấy nhục nhã, cực kỳ nhục nhã! 
Nhớ đấy! Lão tử nhất định sẽ... báo thù!
Minh Thù bỗng nhiên cảm thấy hối hận, cô gật đầu: "Rất vừa lòng."
Cố Tri quay người trở vào nhà vệ sinh để thay quần áo. Trước khi đi hắn còn đe dọa tất cả mọi người ở trong phòng, bắt họ xóa hết những bức ảnh vừa chụp đi, cấm để sót lại một cái nào. 
"Tôi nói này đội trưởng Cố, yêu nghiệt rồi cũng sẽ có lúc bị thu phục. Đến bây giờ anh mới biết ư? Ha ha..."
Mặc dù vừa bị Cố Tri đánh cho một trận nhưng Hà Nhân Niệm vẫn không nhịn được đi tới trêu Cố Tri thêm lần nữa. Song điều khiến hắn tò mò hơn cả là cô gái kia rốt cuộc là ai, tại sao có thể bắt Cố Tri mặc đồ nữ được.
Buồn cười chết đi được! Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải đi theo học hỏi cô gái kia. 
"Cút!"
Hà Nhân Niệm chép miệng, nhìn Cố Tri đầy ẩn ý: "Không quấy rầy hai người bồi dưỡng tình cảm nữa. Nhân lúc còn chưa muộn, cố lên!"
Nhìn thấy ánh mắt giết người của Cố Tri, hắn lập tức chạy mất. 
Hà Nhân Niệm vừa đi, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Minh Thù chợt nói:  "Anh mặc đồ phụ nữ trông rất đẹp."
Cố Tri cầm lấy một chai bia, khẽ nhếch miệng: "Còn có cái đẹp hơn cơ, cố vấn Thiên có muốn xem không?"
Minh Thù run rẩy một hồi, sau đó mới bình tĩnh đáp trả: "Anh muốn tôi ngủ với anh? Bao nhiêu tiền một đêm vậy? Nhà tôi rất nghèo, chỉ sợ không trả nổi." 
Tiền của trẫm đều dành hết để mua đồ ăn vặt rồi.
Cố Tri tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: "Cô là con gái sao?"
Bà nó! Ai dạy cô đùa giỡn không biết xấu hổ như vậy? 
Còn bắt tay cùng người khác chơi xấu hắn.
Minh Thù ngang nhiên vỗ bộp lên ngực mình. Anh không có mắt à?
Cố Tri: "..." 
Cuối cùng cũng không thể lôi vũ khí ra đánh nhau được nên Cố Tri quyết tâm lấy rượu giải sầu.
"Rốt cuộc cô tìm được Khổng Kiên Quốc bằng cách nào vậy?"
Cố Tri không nén nổi tò mò, mặc dù vẫn đang trong quá trình tìm hướng giải quyết nhưng tiến độ của hắn như vậy cũng đã được tính là nhanh rồi. Ấy vậy mà Minh Thù còn không cần quá trình ấy, trực tiếp đưa ra kết luận luôn. 
Thực tế là làm gì có quá trình nào, cô chỉ đi hỏi lung tung thôi mà.
"Hỏi." Minh Thù ngay thẳng trả lời.
"Hỏi ai?" 
"Quỷ."
Còn có chuyện này nữa cơ á? Đây đâu phải thế giới huyền bí gì.
"Cô lừa tôi!" 
Đúng vậy, nhất định là đang lừa gạt mình. Lão tử còn lâu mới tin.
"Tôi lừa anh làm gì? Anh có thể cho tôi đồ ăn vặt sao?"
Bỗng nhiên Cố Tri bỏ chai rượu xuống, đi đến ngồi ngay trước mặt Minh Thù rồi nở một nụ cười đầy nguy hiểm: "Nếu như cô đồng ý theo tôi, thì cô muốn bao nhiêu đồ ăn vặt cũng được." 
Minh Thù: "..."
Đồ ăn vặt ư?
Hai mắt Minh Thù sáng lấp lánh, ý chí bị lung lay. 
"Ý anh là sao?"
Bả vai của Minh Thù bỗng trở nên nặng hơn, một cảm giác lành lạnh từ trên cổ lan ra. Cố Tri khẽ thổi nhẹ vào cổ cô, hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu.
"Cô nói xem?" 
Bất luận là cô có nhận ra hắn hay không, nhất định phải cướp được người đã rồi tính. Sẽ có một ngày cô sẽ bị hắn thu phục.
Minh Thù mở to mắt: "Anh xem tôi là loại con gái gì vậy?"
Cố Tri nằm ngửa trên ghế sô pha, lấy ra một xấp thẻ. 
"Tất cả chỗ thẻ này tôi đều cho cô."
Phạm quy!
Đạo diễn ơi, tên tiểu yêu tinh này đang phạm quy! 
Một người tốt như thế này thử hỏi cô làm sao có thể hận hắn được!
"Đội trưởng cố, tiếp tục uống rượu đi nào."
Uống rượu gì chứ, lão tử đang bồi đắp tình cảm với vợ, kẻ độc thân như các ngươi thì biết cái gì. 
Cố Tri chưa kịp mở miệng thì đã bị một đám người kéo đi mất.
Mình Thù nhìn mười mấy cái thẻ trong tay, cô bật cười, cất hết thẻ đi rồi nhìn Cố Tri và đám người đang ầm ĩ ở đằng xa.
Cố Tri cảm thấy hơi chuếnh choáng, nhưng cũng không đến nỗi say khướt. Hắn đột nhiên đi tới dựa vào người cô. 
"Lấy thẻ rồi nghĩa là đồng ý đúng không?"
"Làm gì có chuyện ấy."
"Không có? Vậy cô cầm thẻ của tôi làm gì?" 
"Có đứa ngốc mới thấy tiền mà không cầm."
"Đưa cho tôi." Cố Tri vươn tay ra định đoạt lại.
"Nằm mơ." Minh Thù nghiêng người tránh ra sau đó kéo hắn đi ra ngoài. Cố Tri lảo đảo bước theo sau, trong đầu rối tinh rối mù. 
Vợ đang cầm tay mình!
Hắn ngơ ngác lấy chìa khóa mở cửa xe.
"Anh còn có thể lái xe sao?" 
"Đương nhiên là có thể rồi."
Lúc nãy còn cảm thấy tỉnh táo, nhưng bây giờ Cố Tri đã say mèm. Minh Thù ép hắn ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.
"Nhà anh ở đâu?" 
Cố Tri kéo quần áo lên, nóng quá...
Hắn không thèm đáp lại Minh Thù mà chỉ liếm đôi môi khô khốc. Lúc này, khuôn mặt hắn đỏ bừng đầy mê người, ngay cả áo cũng đã được cởi ra một ít, lộ cả phần ngực và xương quai xanh gợi cảm.
Minh Thù áp tay lên trán hắn. Nóng quá! 
Như tìm được chỗ mát mẻ, Cố Tri lập tức ôm tay Minh Thù thuận tiện kéo cô qua.
***
(*) Mi mục như họa: Là câu thành ngữ, ý chỉ đẹp tựa như tranh vẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.