Bảo vệ đưa bọn họ lên lầu bảy, biết mình không nên ở đây do đó rất thức thời rời đi.
Trần Văn và thanh niên kia đến gõ cửa.
Cố Tri đứng bên cạnh Minh Thù: “Cố vấn Thiên, chúng ta cược một ván, thế nào?”
Minh Thù liếc mắt, đáy mắt trong suốt phản chiếu gương mặt đẹp trai bức người kia của Cố Tri: “Cược cái gì?”
Cố Tri cười lưu manh vô lại: “Thì cược chúng ta ai bắt được hung thủ trước.”
“Cược gì?”
“Tôi thắng thì cô phải đồng ý với tôi một điều kiện. Cô thắng cũng tương tự như vậy.”
“Cái gì cũng được?”
“Cái gì cũng được.”
“Được thôi.” Minh Thù cười: “Đến lúc đó anh tuyệt đối đừng có khóc đấy.”
“Ha ha.” Chưa biết đến lúc đó là ai khóc.
Trần Văn gõ cửa mấy lần, hai người phía sau này đã bàn xong vụ cá cược.
Hắn quay đầu nhìn hai người, bầu không khí dường như quái dị hơn.
Thù lớn cỡ nào chứ.
“Ấy… Mời vào.” Hầu Nhã Chi ở nhà, mời bọn họ vào.
Hầu Nhã Chi là một người phụ nữ, dáng rất cao, tóc lại ngắn, cho nên nhìn thoáng qua băng ghi hình mới tưởng nhầm là một người đàn ông.
Khi vừa nhận được tư liệu, Trần Văn cũng có chút nghi ngờ, không phải là điều tra sai rồi chứ!
Hầu Nhã Chi tuổi không còn trẻ nữa, nhưng bà làm nghệ thuật, được chăm sóc tốt nên nhìn qua còn rất trẻ.
“Mấy vị cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”
Hầu Nhã Chi rót nước cho bọn họ, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.
Cố Tri ngồi xuống chuyên tâm uống trà, Minh Thù chuyên tâm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458426/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.