Hai tháng sau.
Giản Thư sắp xếp cho Minh Thù xuất ngoại, nói là đã tìm được một nhà tài trợ ở nước ngoài có thể phẫu thuật cho cô.
Giá trị thù hận của Lê Mộng vào lúc kết án đã đầy.
Minh Thù liền đồng ý theo sự sắp xếp của Giản Thư.
Minh Thù bảo Giản Thư đừng nói cho Diệp Tây Phong biết cô đi đâu, cứ coi như cái gì cũng không nói cho Diệp Tây Phong cô cũng cảm thấy phiền muộn.
Có thể là cô tàn nhẫn.
Cũng có thể là vô tình.
Nhưng cô đã dành tình cảm cho một người, làm sao có thể dành tình cảm cho người khác nữa.
Sau khi xuất ngoại, Giản Thư cũng sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
"Ta còn có thể sống bao lâu nữa?" Nhân lúc còn có thời gian ăn nhiều đồ ăn vặt một chút.
[Một năm.] Vì nhiệm vụ hoàn thành, Hài Hòa Hiệu dễ nói chuyện hơn.
Một năm?
Lẽ nào phẫu thuật thành công?
[Giản Thư định hiến trái tim cho cô.]
"Phụt…"
"Hề Hề, làm sao vậy?"
Giản Thư từ phòng bếp đi ra cuống cuồng vội vã chạy tới.
Minh Thù lắc đầu: "Bị sặc."
"Em chậm một chút." Giản Thư rút ra hai tờ giấy ăn cho cô: "Lại không có ai giành với em."
Minh Thù gật đầu qua quýt: "Em trở về phòng ngủ một lát."
"..." Giản Thư nhìn cô chằm chằm vài giây: "Vậy lát nữa ăn cơm anh gọi em dậy."
"Ừm."
Minh Thù ôm đồ của mình lên rồi trở về phòng nhanh như một làn khói.
Đóng cửa lại, Minh Thù phun ra một mớ hỗn độn.
"Ý của ngươi là Giản Thư hiến trái tim cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458414/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.