Lê Nhạc và Giản Thư được cứu ra ngoài trước.
Giản Thư không tìm được Minh Thù, không để ý vết thương trên người vẫn ở lại hiện trường.
Mãi đến khi Minh Thù và Diệp Tây Phong được cứu ra, hắn mới theo đến bệnh viện.
Minh Thù đưa vào bệnh việc liền được chuyển vào phòng giám hộ.
"Hề Hề... Cậu ấy..." Cả người Diệp Tây Phong chật vật, hắn đứng lạnh lẽo ở hành lang, nhìn bộ dạng Giản Thư cũng chật vật như mình: "Cậu ấy…"
"Cậu ấy" thốt ra mấy lần, vẫn chưa hoàn chỉnh câu.
Giản Thư ngồi trên ghế bên ngoài, bụm mặt, nhìn không rõ tâm tình.
Trong đầu hắn tất cả đều là lời của bác sỹ.
"Phải sớm phẫu thuật"
"Trì hoãn nữa, nhiều nhất cô chỉ còn có thời gian nửa năm."
Kỹ thuật giải phẫu ghép tim trong nước bây giờ không thành thạo, tỷ lệ sống sót cực thấp.
Nhưng đây không phải là vấn đề, trong nước không được có thể đi nước ngoài.
Quan trọng là... không có người hiến tặng phù hợp.
"Không phẩu thuật, có phải Hề Hề không thể sống nữa không?"
"Anh Giản Thư, anh nói gì đi?"
Giản Thư ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, một lát sau mới mở miệng nói, giọng khàn khàn: "Đúng vậy."
Không làm phẫu thuật không sống được.
Diệp Tây Phong không chấp nhận sự thật, toàn thân như bị rút cạn sức lực không còn cảm giác.
-
Giản Thư không dám đem tin tức Minh Thù nằm viện nói cho ông Giản và bà Giản biết, tìm một lý do lừa họ.
Nhưng chuyện công trường nổ tung không gạt được ông Giản, ông Giản hơi nghi ngờ, ngày thứ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458413/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.