Lê Mộng nhìn thấy cảnh náo nhiệt trước mặt, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cô biết người em trai khốn kiếp này, đều do được Từ Phương nuông chiều mà thành.
Nhưng cô không ngờ, tên khốn này lại dám trộm đồ Giản gia.
"Chị à, chị quen người này sao? Chị mau kêu cô ta thả em ra đi!" Tên khốn kiếp lại kêu lên: "Đau chết em rồi, đau quá, mẹ cứu con, đánh chết người rồi."
Lê Mộng nhìn người trong sân.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau hai mét.
Nhưng bọn họ chênh lệch như trời với đất, tự ti và khuất nhục không thể che giấu được.
"Lê Mộng, sao con ngẩn ra vậy, nói gì đi chứ!" Từ Phương kéo Lê Mộng đến trước mặt: "Con không thấy em trai con trở thành bộ dạng gì rồi sao? Con mau kêu cô ta thả em con ra, con có nghe không vậy?"
"Đủ rồi, các người chưa đủ mất mặt sao?"
Lê Mộng tức giận, trong viện yên tĩnh trong nháy mắt.
Cô liếc nhìn người xung quanh đặc biệt là ánh mắt của Lê Nhạc, lửa giận không thể khống chế.
Nhất định là cô ta khuyến khích em trai cô, nếu không... Tại sao em cô biết Giản gia có đồ tốt chứ?
Lê Nhạc chưa bao giờ muốn gia đình cô yên ổn.
"Cho các người hai lựa chọn." Minh Thù đảo qua nhìn mọi người đang im lặng, mỉm cười: "Hoặc là bồi thường tổn thất cho nhà tôi, hoặc là tống con trai bà vào tù!"
"Cái gì?" Từ Phương trợn to mắt.
Thời đại này đối với cảnh sát pháp luật những thứ này, đa số vùng nông thôn không quá hiểu biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458394/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.