"Anh, mẹ, sau này thấy cô ta không cần để ý, cô ta không phải bạn con."
Minh Thù trở lại một mình, lên xe liền nói với Giản Thư và bà Giản.
Giản Thư không tiếp xúc với Lê Mộng nhiều lắm, có cảm tình tốt với cô ta hoàn toàn là vì em gái nhà mình.
Cho nên bây giờ bóp chết cảm tình tốt này từ trong trứng nước, không hề có vấn đề gì.
"Nhưng để cô ta ở chỗ này không tốt lắm đâu?" Bà Giản có chút lo lắng, nơi hoang vu hẻo lánh người ta lại là một cô gái.
"Mẹ, phía trước chính là thị trấn rồi đi một đoạn nữa là đến." Giản Thư nói.
"Ồ."
Bà Giản không quen thuộc chỗ này, nếu con trai bảo bối đã nói vậy bà cũng không có ý kiến.
Trời đất bao la con gái lớn nhất.
Giản Thư đưa Minh Thù đi kiểm tra trước, bác sĩ nói bệnh cảm gần như đã khỏi hẳn, có điều vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt không thể trúng gió, không thể bị lạnh nữa.
Bộ dạng này cứ như cô sẽ sinh bệnh lần nữa, sắp chết đến nơi vậy.
Chuẩn bị tốt những thứ này, Giản Thư liền dẫn Minh Thù đến chợ hoa.
Chợ hoa có nhiều loài hoa đang nở, người đến người đi.
Bà Giản mang theo kính râm thật lớn, kéo Minh Thù đến chỗ này ngắm một chút chỗ kia ngắm một tí.
Đi dạo cả ngày bà Giản đã mệt đứt hơi.
Vì trời đã muộn rồi Giản Thư cũng không có ý định trở về, tìm chỗ ở trong thị trấn.
"Bảo bối, muốn mẹ ngủ với con không?" Bà Giản gõ cửa, vẻ mặt mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458391/chuong-895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.