Nếu bà Giản ở đây, nói không chừng dì Quế còn có thể dựa vào bà thêm vài năm, nhờ tình cảm của Giản gia mà có một kết cục tốt.
Nhưng hết lần này đến lần khác là Giản Thư tới.
Giản Thư không dễ nói chuyện như vậy.
Mỗi lần Giản Thư tới, bà ta đều biểu hiện tốt một chút chỉ sợ hắn tìm được chỗ sai của mình.
Vì trước đây bà ta đã chắc chắn tính tình của tiểu thư bệnh tật này, nên khi người của Giản gia không có ở đây mới dám ra oai.
Ai ngờ…
Tiểu thư đột nhiên thay đổi?
"Dì Quế, Giản gia không đối xử tệ với dì." Giọng nói của Giản Thư lạnh nhạt: "Dì lại báo đáp Giản gia như vậy sao?"
"Chuyện gì vậy, mới sáng sớm đã ồn ào."
Bà Giản dẫn theo hai người đến, mặt mang ý cười còn đưa tay xoa đầu Giản Thư: "Con trai bảo bối, mới sáng ra mà tức giận cũng không tốt."
Bà Giản chỉ chớp mắt nhìn Minh Thù, lập tức nhào qua: "Ôi, bảo bối, tới ôm nào."
Minh Thù sợ hãi đứng dậy, phía sau là cái ghế cô bị vấp phải cả người đổ về sau.
Giản Thư đưa tay đón được Minh Thù, nhức đầu nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, dọa Hề Hề đấy."
Bà Giản tủi thân: "Mẹ chỉ muốn ôm bảo bối một cái, đã hai mươi ba ngày lẻ tám giờ mẹ chưa thấy bảo bối rồi."
"Vậy mẹ cũng không thể đột ngột như vậy, Hề Hề ngã thì phải làm sao."
Bà Giản càng tủi thân: "Xin lỗi mà."
Minh Thù cảm giác như mình đang bắt nạt bà ấy, hơn nữa bà Giản cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458390/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.