Chương trước
Chương sau
Minh Thù chẳng thèm phí lời cùng bọn họ, bước đi qua gian phòng duy nhất.
Chúng đệ tử lập tức ngăn nàng, chặn kín trước cửa phòng.
“A...” 
Trong phòng đột nhiên hét thảm một tiếng, chúng đệ tử đồng thời sửng sốt, Minh Thù đẩy bọn họ ra đạp cửa đi vào.
Trong phòng Phương Vãn nằm trên mặt đất, thanh kiếm Hy Tà để ngang trước mặt nàng, so với lúc trước lúc này thanh kiếm Hy Tà càng ảm đạm.
Minh Thù nhìn quanh gian phòng một vòng, ngoại trừ cửa sổ được mở ra, những nơi còn lại không có khác thường. 
Minh Thù tiến lên đem Phương Vãn xốc lên, ngón tay chạm vào dính đầy máu, ngực Phương Vãn bị máu thấm ướt hô hấp đã không còn.
Minh Thù: “...”
Liên Kính! 
Phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm!
“Sư tỷ!”
Đệ tử phía sau theo tới đoạt mất Phương Vãn. 
“Sư tỷ?”
“Sư tỷ tỉnh lại đi.”
Trường Sinh bắt mạch cho Phương Vãn, lắc đầu. 
“Yêu nữ, ta giết ngươi!”
Đệ tử cách Minh Thù gần nhất tinh thần hung hãn, rút ra kiếm của mình hướng về phía Minh Thù.
Minh Thù nhảy qua, rời khỏi gian phòng nhỏ hẹp, đệ tử phía sau nhao nhao rút kiếm đuổi theo. 
“Báo thù cho sư tỷ!”
“Giết yêu nữ!”
Kiếm khí ngập tràn khắp xung quanh sân, tường vườn sụp đổ. 
Trường Sinh thở dài, thực sự nên đổi chỗ rồi hắn rất nghèo.
Lăng Liệt và Tô Dĩ Thu không đuổi theo, nhưng nghe thấy giọng bọn họ suy đoán có thể là Phương Vãn xảy ra chuyện.
“Mọi người nói chút đạo lý đi, ta chỉ vào sớm hơn so với các ngươi một bước, sao lại có thể giết chết nàng ta trong thời gian ngắn ngủi như vậy rồi ném xuống đất được.” 
“Trước kia Phương Vãn sư tỷ còn rất tốt, ngươi đi vào thì xảy ra chuyện không phải ngươi thì là ai?”
Minh Thù đá văng người bên cạnh: “Đầu óc mấy người bị vào nước cả rồi à, trước lúc ta đi vào nàng ta đã kêu lên rồi, ta còn có thể phân thân sao?”
Mọi người sửng sốt một chút, nhưng phẫn nộ đã nuốt chửng chút lý trí. 
Nhất định là nàng ta làm.
Nàng ta chưa đến thì Phương Văn vẫn còn yên ổn.
Làm sao nàng ta tới thì liền xảy ra chuyện? 
Minh Thù cũng sẽ không giải thích, dồn khí đan điền, vén tay áo... chạy.
Chúng đệ tử: “...”
Ngươi còn muốn chạy, làm ra tư thế lớn như vậy, bọn họ còn tưởng rằng nàng muốn tung đại chiêu. 
“Coi như là ta giết thì thế nào, các ngươi có thể làm gì ta?”
Minh Thù chạy trốn vẫn không quên mượn cớ gây chuyện.
“A a... giết nàng ta!” 
Minh Thù chạy nhanh, đám người phía sau kia rất nhanh đã bị bỏ lại.
Như vậy hiện tại vấn đề đã tới.
Giết chết phiếu đổi đồ ăn vặt, tiểu yêu tinh bây giờ đang ở chỗ nào? 
Đừng để cho trẫm bắt được.
Minh Thù cắn răng nghiến lợi lấy hơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía có chút tiêu điều hiu quạnh.
Gần đây trong thành ồn ào chuyện có yêu, ban ngày đều chỉ có thể nhìn được lẻ tẻ người đi đường, đa số cảnh tượng vội vã,mặt lộ vẻ hoang mang. 
Nhưng vào lúc này Minh Thù nhìn thấy nam nhân ở khách điếm, vội vã từ phía trước ngã tư đi qua.
Mấy người phía sau lén lút đi theo, cũng không biết là đệ tử của môn phái nào trong tam tông lục phái.
Minh Thù chống nạnh nhìn ánh mặt trời chói chang. 
Khắp nơi đều là cạm bẫy.
Rơi vào cạm bẫy hay là tháo gỡ cạm bẫy, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình và vận may.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận Liên Kính.] 
Minh Thù suýt chút nữa liếc Hài Hòa Hiệu một cái.
Hiện tại mới phát nhiệm vụ này, khoảng cách vội quá đi.
[Nhiệm vụ phụ: Diệt trẻ hư từ khi còn trong trứng nước.] 
Minh Thù: “...”
Cái gì mà trẻ hư?
Đứa trẻ Càn Nguyên Tông kia sao? 
[Nhắc nhở: Giết yêu vương, chính ma đạo.]
Minh Thù: “...”
Yêu vương cùng ma đạo có quan hệ gì? 
Yêu là yêu, ma là ma, mọi người đều là tà môn ma đạo, tại sao muốn tự giết lẫn nhau?
Hài Hòa Hiệu ngươi không giựt giây ta làm chuyện xấu không được sao?
[Ký chủ, yêu ma bất lưỡng lập, yêu sẽ đoạt giá trị thù hận của cô.] 
“...”
Ngẫm lại gần nhất tất cả đều là danh tiếng yêu vương, nàng không có lời chống đỡ.
-
Yêu vương trốn đến nơi nào, Minh Thù căn bản không biết.
Nàng thầm hỏi, đi nơi nào tìm yêu vương trong vô số người tiểu đệ này?
Minh Thù càng nghĩ càng không đúng, hướng ngoài thành để đi. 
“Thất Nguyệt cô nương, nàng làm cái gì đó?”
Trường Sinh địu giỏ thuốc, không hẹn mà gặp Minh Thù ở cửa thành.
“Tìm tiểu đệ.” 
“...” Trường Sinh thực sự là không để ý tới câu trả lời của Minh Thù tìm tiểu đệ kia là có ý gì.
“Liên Kính tại sao lại không có mặt?” Trường Sinh nhìn chung quanh một chút, không thấy được thanh kiếm kia.
“Hắn còn dám trở về?” Minh Thù nụ cười có chút âm u: “Ta không làm hắn chết được.” 
“...” Đây lại là màn nào?
Tuổi trẻ bây giờ thực sự là không hiểu nổi.
Trường Sinh đưa cho Minh Thù một bình sứ nhỏ: “Thất Nguyệt cô nương, nếu như muốn mua thuốc có thể dùng bình này tìm ta.” 
Trường Sinh lại bổ sung một câu: “Không thể ăn đâu.”
Minh Thù mở nắp bình xem, thuận tay nhét vào trong tay áo: “Ngươi phải rời đi? Trò hay còn chưa mở màn mà.”
Trường Sinh nhìn phía xa: “Phàm trần đa đoan không có kết thúc, ta đi bán thuốc thôi.” 
Minh Thù giơ tay lên chào không chút lưu luyến nào.
Trường Sinh đứng ở phía sau nhìn theo nữ nhân y phục đỏ rực biến mất ở đường chân trời.
Ánh mắt hắn trong nháy mắt đột nhiên ôn hòa. 
Đáng tiếc...
"Chíu..."
Liên Kính rơi xuống từ trên không, đáp xuống đất lúc sau đã biến thành nam nhân áo đen. 
Ánh sáng từ trên người hắn mất đi, nam nhân có cử chỉ vô cùng kiêu ngạo.
Trường Sinh thấy khuôn mặt nam nhân, đáy mắt nói không nên lời rằng đó là khiếp sợ hay là hoài niệm: “Năm đó Liên Kính đột nhiên yên lặng, thì ra là vì ngươi ký thân trong đó... Điện hạ vẫn khỏe chứ.”
“Trường Sinh, sức mạnh của ta không đủ.” Liên Kính nói giọng rất nhạt: “Ngươi còn dám theo đuổi nàng, ta không ngại ngay cả ngươi cũng nuốt luôn.” 
“Gặp gỡ không có duyên.” Trường Sinh nụ cười thanh thuần: “Điện hạ xin yên tâm.”
Liên Kính "hừ" một tiếng, giậm chân một chút, biến trở về thân kiếm hóa thành lưu quang biến mất ở phía chân trời.
Mặt trời lặn về tây sáng mờ khắp bầu trời. 
Bóng du khách đơn độc càng lúc lại càng xa.
-
Lúc Minh Thù leo lên ngọn núi trước đây đúng lúc buổi tối, vực đá chỗ trước lúc nàng rời đi không có gì khác biệt. 
Nàng thả người nhảy xuống.
Đáy vực cũng không có gì thay đổi, một đám bóng đen tán loạn tại đáy vực.
Minh Thù đưa tay nắm lấy một con: “Đi, kêu bọn nó đến đây hết đi.” 
“Chít chít...” Chuyện đều trôi qua lâu như vậy, sao ngươi vẫn mang thù!
“Nói nhảm gì đó? Không đi nữa bóp chết ngươi!” Minh Thù uy hiếp bóng đen.
Bóng đen co rúm người lại, "chít chít chít chít" lăn đi. 
Hung dữ cái gì chứ!
Đáng ghét!
Từng đám bóng đen rất nhanh hội tụ đến xung quanh Minh Thù, tiếng "chít chít chít chít" hội tụ thành một mảng. 
Minh nguyệt biệt chi kinh ma, dạ hắc phong cao tề tụ. Hoang sơn dã ngoại thuyết lai khách, thính thủ cơ thanh nhất phiến.
“Tất cả yên lặng cho ta!”
Minh Thù cảm giác đầu óc mình đều sắp bị chúng nó "chít chít" đến không thể hoạt động bình thường. 
“Chít chít...” Ta đã nói nàng ta rất hung dữ.
“Chít chít...” Thật là dữ.
“Chít chít...” Nàng ta có phải muốn ăn chúng ta hay không? 
“Chít chít...” Ăn ta không ngon, ta mấy trăm năm đã không ăn gì rồi.
“Chít chít...” Quá hung dữ, ta muốn về ngủ.
Minh Thù vẫn mỉm cười: “Các ngươi có muốn ra ngoài không?” 
“Chít chít...” Ra ngoài để làm gì? Nơi đây tốt vô cùng.
“Chít chít...” Bên ngoài rất nguy hiểm, không ra đâu.
“Chít chít...” Lúc nào mới xong, ta muốn về ngủ. 
Minh Thù: “...” Trẫm sợ là đã gặp một đám ma giả.
Bóng ma khác cả ngày suy nghĩ làm sao nhất thống thiên hạ, đám ma này làm sao không có chút tiến thủ nào?
Khóa ma này không ổn! 
Điểm kém!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.