Chương trước
Chương sau
Gõ cửa là hai nam nhân.
Trong đó có một người thấy bộ dạng Minh Thù đẹp, ánh mắt có chút không bình thường, giọng nói thiếu tế nhị: "Tiểu cô nương có thấy vật gì hay không vậy?"
Minh Thù nheo mắt cười: “Loại rác rưởi như các ngươi?” 
Có lẽ không hiểu hai chữ rác rưởi này, nhưng Minh Thù thấy được hai người này hiểu hàm ý trong câu nói đó.
Tiểu cô nương này nhìn qua không có tu vi gì, nhưng nàng mặc một bộ đồ đỏ...
Tên nam nhân cao kéo tên lùn một phát: "Tiểu đệ tôi không có ý gì khác, tiểu cô nương có thấy vật kỳ quái không? Gần đây trong thành yêu tinh náo loạn ầm ĩ, chúng tôi cũng là lo lắng an toàn của mọi người." 
"À."
Tên nam nhân cao liếc nhìn căn phòng: “Nếu tiện, tiểu cô nương có thể cho chúng tôi vào xem hay không?"
"Vào phòng?" Minh Thù nheo mắt: "Ta là một cô nương, hai người các ngươi là nam nhân, bất lịch sự vậy sao?" 
Không thể miêu tả biểu cảm của tên nam nhân lùn, nhưng tên cao vô cùng bình tĩnh: "Cô nương, chúng tôi không có..."
"Cút."
"Tiểu cô nương đừng có rượu mời không uống..." 
Tên cao bay ra hành lang từ trên lan can rớt xuống, khiến thực khách phía dưới đều hết hồn một phen.
Minh Thù thu chân lại, cười nhìn về phía tên lùn: "Ngươi cũng cần ta tiễn xuống dưới?"
Sống lưng của tên lùn phát lạnh, bắp chân run lẩy bẩy xoay người chạy nhanh xuống lầu dưới. 
Minh Thù ra khỏi phòng, nhìn xuống dưới: "Hai người kia bất lịch sự với ta, chủ quán tiền bồi thường tìm bọn hắn."
Tên cao và tên lùn bị chủ quán ngăn lại, Minh Thù đứng ở phía trên, bọn họ không dám không trả.
Bồi thường tiền xong hai người chật vật rời khỏi. 
-
Nam nhân mặc áo đen từ dưới đất đứng dậy, tóc đen từ vai hắn rơi xuống, đè lên bộ dạng phách lối của hoa văn rồng.
Hắn giơ tay xoa xoa trán. 
Đau quá...
Trong tầm mắt thấy một đốm màu đỏ, nam nhân áo đen dừng động tác ngửa đầu nhìn.
Nữ nhân y phục đỏ rực khom lưng nhìn hắn: "Thay đổi kiếm đã khó chịu, bắt đầu học thay đổi người, kế tiếp không phải đổi thành cầm thú chứ?" 
Liên Kính mở rộng miệng, đáy mắt hiện lên một vầng ánh sáng nhàn nhạt như là mê man.
Cầm thú?
Nàng lại mắng hắn là cầm thú?  
Lúc lão tử cầm thú thì nàng chịu không nổi đâu!
Kiếm linh không có hình tượng của người chứ?
[Cửu thiếu, có hình tượng của kiếm.] Hệ thống hữu nghị nêu lên. [Tích phân của người không đủ đâu, cửu thiếu thận trọng.] 
Hình tượng của kiếm!
Đáy lòng Liên Kính đã sớm vỡ vụn, biểu cảm vẫn luôn mê man nhìn người đột ngột xuất hiện.
Ân cần thăm hỏi xong tổ tông mười tám đời của hệ thống, Liên Kính trừng mắt nhìn, giọng nói rất ngạo mạn: "Ngươi chính là khế ước giả của ta?" 
Minh Thù quan sát hắn vài lần, trước đây vì là thanh kiếm cho nên không cảm giác được sao?
“Hỏi ngươi đó?”
Một lúc lâu mà Liên Kính không được đáp lại, không khỏi có chút tức giận. 
Minh Thù hai tay khoanh ngực, cao ngạo cúi xuống dưới nhìn hắn: "Ngươi hỏi ta phải đáp?"
Liên Kính phát hiện khoảng cách chênh lệch, lập tức đứng lên y phục đen chậm rãi rớt xuống, phía trên hoa văn rồng càng lộ ra rõ ràng thoáng như muốn sống lại.
“Con người bây giờ đều không lễ phép như vậy sao?” 
"Thật ngại quá, hiện nay người không lễ phép như ta không nhiều lắm." Tiểu yêu tinh không lễ phép đứng lên, hận không thể đem hắn bỏ vào trong bụng mẹ, nên trẫm như vậy thực sự rất khó chịu.
Minh Thù không biết xấu hổ khẳng định, lại mím môi cười với Liên Kính.
Liên Kính không hiểu lời nói sâu xa của Minh Thù. 
Hắn hoài nghi quan sát Minh Thù: "Rất tự biết mình."
“Cũng tàm tạm.”
Minh Thù kéo cái ghế ngồi xuống, cắn điểm tâm trên bàn. 
"Ngươi không hỏi xem, vì sao ta có thể đột nhiên biến thành hình người sao?"
Phản ứng này của nàng là gì?
Ăn ăn ăn, ăn có gì ngon! 
Lão tử đây không đẹp, hay chưa đủ hấp dẫn nàng sao?
Liên Kính người tự nhận đẹp trai bức người, chiêu hoa dẫn bướm hoàn toàn không vấn đề, bị lơ như vậy hắn thật sự rất khó chịu.
Nếu không phải là... 
Bỗng Liên Kính nhớ đến cảnh lúc nãy, lụa mỏng bay lượn hơi nước lượn lờ trong căng phòng, khuôn mặt nữ nhân mông lung, xương quai xanh tinh xảo...
Mỗi lần gặp gỡ, vợ đều không nhận ra mình tim rất đau.
"Liên quan gì tới ta?" Minh Thù cười: “Trước đây không phải ngươi rất ghét bỏ ta sao, vừa lúc chúng ta nghĩ biện pháp cắt đứt khế ước này đi.” 
Minh Thù vô ý thức muốn tức chết tiểu yêu tinh này, hoàn toàn không cảm nhận được lời nói kỳ lạ của mình.
Đây mới là phương pháp chính xác để chọc tức tên tiểu yêu tinh này.
"Ngươi nói cái gì?" 
"Ta nói cắt đứt khế ước."
“Nghĩ hay nhỉ!” Liên Kính thốt ra, tâm tình chập chờn, một lát sau lập tức cứu vớt nói: “Ngươi nghĩ cắt đứt khế ước với ta dễ như vậy sao?”
“Có thể ký thì đương nhiên có thể cắt đứt!” 
“...” Cầm thú! Đã làm chuyện kia với người ta còn muốn cắt đứt khế ước.
Không có cửa đâu.
-
Yêu quái Vân thành xuất quỷ nhập thần, người của tam tông lục phái trong thành đều đang lục soát.
Nhưng vẫn như cũ có người bị yêu tinh hại chết.
Minh Thù là ma tu, lúc này không phải là đối tượng bọn họ cần tìm, gặp phải nàng đại đa số đệ tử đều vội vã đi qua. 
Minh Thù rất thất vọng.
Tiểu yêu tinh luôn đoạt danh tiếng của trẫm.
Minh Thù đi tới viện của Trường Sinh lần trước, đám người kia vẫn còn ở đây. 
Nhưng số lượng không nhiều, chắc có lẽ đã phái ra ngoài.
Bọn họ chẳng những muốn lục soát trong thành, còn muốn lục soát nơi ở của yêu vương.
"Tô sư tỷ, tỷ mau cứu Phương Vãn sư tỷ đi." 
Minh Thù còn chưa tiến vào, đã nghe thấy câu nói này.
Tô Dĩ Thu tới rồi?
Còn muốn Tô Dĩ Thu cứu Phương Vãn? 
"Sư muội..."
Giọng nói Lăng Liệt cũng vang lên, giọng khàn khàn mệt mỏi rã rời: "Trường Sinh công tử, mạng của ta không được sao?"
Minh Thù đi vòng qua phía sau, dựa vào đầu tường nhìn vào bên trong. 
Không thấy được Phương Vãn, trong viện chỉ có mấy người Trường Sinh, Lăng Liệt và Tô Dĩ Thu.
Đây là tình huống gì?
Không phải Trường Sinh nói không thể cứu sao? 
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Bên cạnh Minh Thù đột nhiên ló ra một cái đầu, Liên Kính nhìn người trong viện: "Hắn có gì để nhìn?"
"Dễ nhìn hơn ngươi." 
“Hắn có điểm gì tốt hơn ta, thẩm mĩ của ngươi thế nào vậy, nông cạn.”
Liên kính biến trở về thành kiếm, vèo một tiếng biến mất ở trong ngõ hẻm.
Trường Sinh bác bỏ ý của Lăng Liệt, mạng của hắn không được. 
"Sư tỷ..."
"Sư tỷ, tỷ mau cứu Phương Vãn sư tỷ đi..."
Sắc mặt Tô Dĩ Thu không tốt lắm, có thể là trong tông môn xảy ra cái gì đó, Tô Dĩ Thu rõ ràng rất không vui. 
Nhưng bị nhiều sư đệ cầu xin như vậy, Phương Vãn cũng có ân cứu mạng với sư huynh của nàng, nếu nàng không đồng ý thì lương tâm rất cắn rứt.
Minh Thù nhìn một chút cảm thấy không hợp!
Kiếm gãy đã làm gì? 
Minh Thù lập tức leo tường vào, nàng đột nhiên xuất hiện ở trong viện, người ở bên trong tất cả đều giật mình.
"Yêu nữ ngươi vào bằng cách nào!"
Minh Thù chỉ chỉ phía sau tường. 
Không phải mới vừa nhìn trẫm leo tường tiến vào sao?
Chúng đệ tử sầm mặt lại, bọn họ không phải hỏi tiểu viện này. Trận pháp phía bên ngoài ngõ nhỏ đã được củng cố qua, không phải là người của bọn họ tiến vào lập tức sẽ biết.
Nhưng nàng xuất hiện trong viện, bọn họ mới phát hiện. 
Minh Thù hỏi: "Phương Vãn ở đâu?"
"Phương Vãn sư muội ở đâu có liên quan gì tới ngươi? Yêu nữ ngươi lại muốn làm cái gì?"
Các đệ tử đều đề cao cảnh giác. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.