Trường Sinh giải thích với bọn họ nhưng đám người kia căn bản không nghe, cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí có người bắt đầu mắng Trường Sinh.
Khóe miệng Minh Thù mang theo ba phần ý cười, nhưng lại cho người ta cảm giác có chút đạm bạc lạnh nhạt.
Trường Sinh thu tiền của bọn họ để hỗ trợ cứu người.
Bọn họ lại ỷ vào mình có người thân gặp nạn, có vẻ như nhận được kim bài miễn tử, tùy tiện nghi ngờ nhục mạ người khác.
Không biết tại sao chuyện này lại dính đến Minh Thù.
Có người nói thấy nàng cho đứa bé kia uống gì đó, đứa bé kia đã khỏe rồi.
Đứa bé kia ăn mặc sạch sẽ như vậy, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có, nhất định là Trường Sinh bảo nàng làm thế.
Minh Thù thật là bội phục trí tưởng tượng của những người này.
“Các ngươi không đi diễn thuyết thật là đáng tiếc.” Minh Thù thả lưỡi kiếm ra, lưỡi kiếm rơi xuống đất bắt đầu phản bác: “Đồ là ta cho nó uống, không liên quan gì đến đại phu Trường Sinh của các ngươi.”
Minh Thù nói tiếp trong sân yên tĩnh lại, lát sau có người chất vấn: “Vì sao ngươi lại cho nó uống?”
Minh Thù kéo khóe miệng: “Ta cho ai uống là việc của ta, liên quan gì tới ngươi?”
Người nọ: “Ngươi có thể cứu người, vì sao không cứu?”
Minh Thù phất vạt áo: “Vì ta là ma tu.”
“…”
Ngay cả người thường cũng biết ma tu không phải thứ gì tốt.
Bọn họ đồng thời lui lại.
Đáy lòng Trường Sinh thở dài.
Nàng thật đúng là không biết sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458371/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.